Hư Tiểu Đường nhận thấy có điểm khác thường, lập tức chui ra từ trong lòng Nam Diên, kêu chi chi chi với nàng: “Diên Diên, không ổn, vô cùng không thích hợp! Tôi cảm thấy có cạm bẫy!”
Ma tướng kia thấy con Linh thú đầy lông ở trong lòng Nam Diên, nụ cười càng sâu hơn, cười đến mức lộ cả hàm răng: “Linh sủng của ngài thật xinh đẹp, có thể mang theo vào trong.”
Hư Tiểu Đường: ...
Có lẽ chẳng có cạm bẫy nào cả, người này chỉ đơn giản là bị Diên Diên và mĩ mạo của nó thuyết phục đến mức có thể “mở cửa sau”.
Nam Diên cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, bình tĩnh đi theo sát người dẫn đường bước vào cánh cửa cuối cùng.
Người dẫn đường cũng cười không thấy mắt, vô cùng nhiệt tình giới thiệu cho nàng quá trình tuyển chọn lần này.
Cửa ải đầu tiên, chọn ra nữ Ma Tu xinh đẹp.
Kẻ xấu xí tất nhiên sẽ không có cơ hội hầu hạ vị Phệ Huyết Ma quân yêu diễm tuyệt luân, tu vi thấp quá cũng trực tiếp loại luôn.
Cửa thứ hai, lựa ra những người có tu vi cao từ những Ma Tu xinh đẹp đã trúng tuyển.
Cửa ải thứ ba, thị nữ độc sủng của vị quân thượng kia sẽ ra mặt, sau đó chọn ra năm người xuất sắc nhất.
Phệ Huyết Ma quân này cũng thật kỳ lạ, lại để cho nữ nhân mà mình từng thích nhất chọn lựa Ma hậu cho mình.
Khi Nam Diên đến đã thấy mấy nữ tử dung mạo xuất sắc, mỗi người mỗi vẻ đứng ngay ngắn thành ba hàng, ước chừng khoảng năm mươi đến sáu mươi người.
Trước đó nàng thấy đều là những nữ Ma Tu kỳ quái, những nữ tử ở cửa ải thứ ba này cũng coi như xinh đẹp mỹ lệ làm rung động lòng người.
Cao gầy mập ốm, kiểu gì cũng có cả.
Đại khái là những người có chút nhan sắc bên trong Ma Vực đều đã bị bốn vị Ma quân khác chia nhau rồi, trong năm mươi đến sáu mươi người này cũng không có hơn 10 người đặc biệt xuất chúng.
Nhóm nữ nhân xinh đẹp kia đang xì xào bàn tán.
Chủ đề bàn tán chính là thị nữ kia của Ma quân.
Để nữ nhân này tới chọn Ma hậu, nàng ta chắc chắn sẽ chọn người có nhan sắc tương đối bình thường, chuyện này thật sự rất bất công.
Nhưng mà kháng nghị cũng vô dụng, bởi vì đây là do Phệ Huyết Ma quân chính miệng quyết định.
Tiếp đến còn nói, lần đại lễ tuyển hậu này quá mức qua loa, mọi người đều nghĩ đây là lần đầu tiên Phệ Huyết Ma quân tuyển hậu nên nhất định sẽ rất phô trương và long trọng, toàn bộ quá trình tuyển hậukhông tới mười ngày nửa tháng, thì cũng phải tới ba bốn ngày, ai ngờ...
Ma quân chỉ phái ra mười đại ma tướng được hắn trọng dụng nhất, từ cửa ải đầu tiên của Ma cung đã trực tiếp ném người!
Dung mạo xấu xí cứ ném thẳng ra ngoài.
Tu vi quá thấp cũng quăng ra luôn.
Chỉ trong chốc lát, đám người đông đúc ngoài Ma cung đã vơi đi hơn phân nửa.
Cứ theo đà này, không quá nửa ngày, lần tuyển Ma hậu này có thể có kết quả rồi.
Sau khi Nam Diên đi vào, tiếng bàn luận xôn xao lập tức nhỏ dần xuống, từng ánh mắt cực kỳ sắc bén đều dừng ở trên người nàng.
Đám mỹ nhân nảy sinh cảnh giác.
Riêng tư thái này đã có thể khiến cho đám nam nhân thèm chết, gương mặt kia chỉ cần không coi là xấu, sẽ có phần thắng rất lớn.
Mỹ nhân Giáp châm chọc mỉa mai: “Đã đến được đây còn làm ra vẻ thần bí, chẳng lẽ nhan sắc quá xấu nên không dám gặp người?”
Mỹ nhân Ất: “Vị muội muội này, chẳng lẽ ở hai cửa trước ngươi vẫn luôn đeo mặt nạ?”
Mỹ nhân Bính: “Sớm muộn gì cũng phải tháo cái mặt nạ này xuống, quan tâm nàng ta làm gì.”
Nam Diên liếc mấy người kia, ngữ khí nhàn nhạt: “Mặt nạ này bị người ta hạ cấm chế, không tháo xuống được.”
Hư Tiểu Đường nghe thấy liền giật mình, nhìn nàng kêu chi chi chi: “Diên Diên, mặt nạ này thật sự bị người ta khác hạ cấm chế? Trước đó sao không nghe cậu nói? Có phải do con cóc kia giở trò quỷ hay không?”
Nam Diên vuốt lông nó.
Chỉ là cấm chế thôi mà, nếu nàng thật sự muốn tháo, đương nhiên có thể tháo.
Chỉ là, sao nàng phải tháo?
Cái mặt nạ mặt quỷ này chính là một tờ giấy thông hành.
Có nữ Ma Tu không tin, tiến lên tháo mặt nạ trên mặt Nam Diên xuống, kết quả là tháo không được, mặt nạ kia giống như dính chặt ở trên mặt nàng.
Nhóm mỹ nhân châm chọc: “Chính ngươi cũng không tháo xuống được, chẳng lẽ còn muốn ở lại đến vòng cuối cùng để Ma quân tự mình tháo xuống cho ngươi?”
Nam Diên suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.
Đây không phải là ý tưởng của nàng, là đối phương tự nghĩ như vậy.
Nhóm mỹ nhân: ...
Nữ nhân này thật sự có tâm cơ!
Suy nghĩ thật là khác người, có khả năng sẽ khiến Ma quân chú ý!
Trong khoảng thời gian ngắn, nhóm mỹ nhân nhao nhao suy tư, nghĩ xem có thể tìm lối tắt giống như nàng hay không.
Sau Nam Diên, đám ma tướng lại đưa tới thêm ba vị mỹ nhân.
Sau đó, hai cửa ải trước hoàn toàn đóng lại.
Mặc cho những nữ Ma Tu tới muộn kêu trời trách đất như thế nào thì cửa cung cũng không mở ra nữa.
Mọi người ồn ào nói: Đây là cái tuyển hậu quái quỷ gì vậy, thật sự quá qua loa!
Trong những mỹ nhân được giữ lại, không biết ai kêu lên một tiếng: “Tới rồi, nữ nhân trong truyền thuyết kia tới rồi!”
Bốn phía đột nhiên an tĩnh.
Các nàng muốn xem xem vị nữ nhân có thể khiến Phệ Huyết Ma quân say mê đến mức đã nhiều lần lên núi đao xuống biển lửa, rốt cuộc tuyệt sắc khuynh thành cỡ nào!
Nhưng các nàng chỉ nhìn thấy một tỳ nữ tướng mạo thanh tú đi tới, phía sau tỳ nữ có hai tên hộ pháp đi theo.
Phía sau không còn ai nữa.
Mọi người thầm nghĩ: Hay là nữ nhân kia làm bộ làm tịch, chỉ phái tỳ nữ của mình tới qua loa cho xong?
Không hổ là tỳ nữ của vị nữ nhân trong truyền thuyết kia, dáng vẻ môi hồng răng trắng, làn da trắng trẻo.
Đáng tiếc, da thịt vừa trắng vừa mịn màng, nhưng nhan sắc cũng chỉ thuộc hạng trung đẳng.
Tỳ nữ thanh tú tiến lên, chọn ra bốn nữ Ma Tu có dung mạo nổi bật .
Sau đó, nàng nhìn về phía Nam Diên, tầm mắt lơ đãng xẹt qua cục bông giấu trong lòng nàng.
Tỳ nữ đột nhiên hít một hơi thật sâu, cảm xúc mơ hồ kích động.
Một lát sau, tầm mắt nàng ta dịch chuyển, chỉ vào Nam Diên.
Năm người cứ như vậy được chọn.
Nhóm mỹ nhân còn lại: ...
Cái ngày quỷ quái gì đây, quả thực bị nữ nhân tâm cơ này cướp mất cơ hội!
Năm người được tuyển đi theo tỳ nữ tới Diên Thanh Cung.
Đi hết bảy tám vòng, sau đó đập vào mắt là một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy.
Cũng không biết cung điện này được xây bằng vật liệu gì, ở nơi Ma Vực tối tăm này mà nó lại toản sang rạng rỡ vô cùng chói mắt.
Là nó, chính là nó.
Trước đó Nam Diên ngồi trên xe Ma Lang nhìn thấy tòa cung điện lóa mắt nhất bên trong ma cung chính là nó.
Trên cửa điện treo một cái biển, ba chữ Diên Thanh Cung thật lớn được mạ vàng.
Nam Diên liếc nhìn, ánh mắt hơi lóe lên.
Bốn mỹ nhân kích động đến mức sắp không kiềm chế được.
Diên Thanh Cung!
Tẩm cung mà Phệ Huyết Ma quân đang ở, Diên Thanh Cung!
Nghe nói ngoại trừ nữ nhân kia, cung điện này không cho phép bất kì kẻ nào bước vào!
Nếu các nàng có thể đi vào, cho dù lần này không được chọn làm Ma hậu thì đó cũng là vinh hạnh lớn lao, khi trở về đủ cho các nàng khoe khoang cả đời.
Nam Diên không kích động, nàng rất bình tĩnh.
Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào tỳ nữ dẫn đường kia rất lâu.
Nữ nhân này, nàng nhìn khá quen mắt.
Nhưng trông cậy vào một người có chứng bệnh không nhớ mặt như nàng, đó là không có khả năng.
Đúng lúc này, Hư Tiểu Đường trong lòng đột nhiên nói thầm một câu: “Diên Diên, nữ nhân này nhìn thật giống Đông Tuyết, chỉ là nuột nà hơn so với trước kia nhiều.”
Nam Diên đang đi chợt dừng lại.
Đồng thời, tỳ nữ dẫn đường cũng cúi người hành lễ về phía cửa điện, bẩm báo: “Quân thượng, người đã được đưa đến.”
Ánh mắt Nam Diên dần dần tối sầm.
Giọng nói này... quả thực rất giống Đông Tuyết.
Năm đó Phệ Huyết Ma quân tàn sát thành Tích Tuyết, nàng cho rằng người trong thành đều chết hết, không ngờ Đông Tuyết lại còn sống.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa Diên Thanh Cung đột nhiên... mở ra.
Khe hở chỉ đủ cho một người đi qua.
Mà phía sau cửa là một mảnh đen kịt.
Bốn mỹ nhân nín thở ngưng thần, vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.
Một lát sau, bên trong cánh cửa truyền ra giọng nói của một nam nhân.
“Nàng, vào đây.”
Giọng nói kia trầm thấp, trong trẻo, quyến rũ đến cực điểm.