Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Điên Rồi

Chương 4: Tiểu Quái Thai Xấu Xí




Gương mặt của tiểu hài nhi vẫn là gương mặt giống con người, chỉ là bên trên mọc lít nhít những bướu thịt màu xanh tím cực kỳ kinh người.

Viên bướu thịt trên mí mắt trái lại đặc biệt rõ ràng, giống như một viên thịt nhỏ gắn trên mặt.

Bị bướu thịt như thế chèn ép con mắt trái chỉ lộ ra một cái khe.

Đổi lại cho dù là bất cứ người nào đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt như thế đều sẽ hoảng sợ thét lên, nhưng đối với Nam Diên mà nói,đây chỉ là khuôn mặt nổi bật hơn mà thôi.

Chứng sinh vạn vật đẹp hay xấu cũng chỉ là một cái túi da mà thôi.

Tiểu hài nhi quái thai bị Nam Diên dò xét một lúc cũng tức giận, hung hăng giằng co.

Hài tử bên cạnh đá hắn: "Tên quái thai chết tiệt, đồ cầm điếc!"

"Cút." Nam Diên lạnh lùng nhìn sang.

Thế giới cá lớn nuốt cá bè, cường giả được người khác tôn trọng, nhưng cái loại ăn mềm sợ cứng này lại không hề đáng yêu chút nào.

Một tiếng này vang lên, mấy cái tiểu hài bị ù tai vội vàng bỏ chạy.

Đầu óc tiên tử có phải bị bệnh hay không, vậy mà lại ra mặt thay cho tiểu quái thai dơ bẩn này sao?

Mẹ nó, xui thật!

Tiểu quái thai co quắp trên đất nắm thật chặt miếng thịt khô rơi trên mặt đất, gương mặt tràn đầy bướu thịt ngẩng lên đối diện với Nam Diên, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.



Nam Diên liếc nhìn hắn một cái sau đó quay người rời đi.

Tiểu quái thai nhìn chằm chằm bóng lưng trăng kia, thời điểm bóng lưng của nàng rời đi càng ngày càng xa sắp không nhìn rõ nữa, hắn đột nhiên đứng lên khập khiễng đi theo.

Nam Diên quay đầu liếc hắn một cái, ánh mắt thanh lãnh lại đạm mạc: "Đừng bám theo ta."

Tiểu quái thai cúi đầu hình như rất sợ nàng, nhưng dường như cũng không nghe lời của nàng nói, một mực đi theo sau.

Chờ đến khi Nam Diên quay đi, bộ dáng nhát gan của hắn một giây trước lập tức thay đổi.

Hắn ngẩng đầu, một bên gặm miếng thịt khô hắn vừa trộm được, một bên lặng lẽ dò xét nữ nhân này.

Con mắt trái bị bướu thịt chèn ép híp lại, nhưng trong con mắt này lại lấp lóe tinh quang, một mảnh băng lãnh, không có chút lòng cảm kích nào.

Hư Tiểu Đường làm ổ trong ngực Nam Diên nhìn người quái dị kia, đột nhiên chi chi lên tiếng.

Nam Diên: "Nói tiếng người."

"Diên Diên, đã làm người tốt thì làm đến cùng, hay là Diên Diên nuôi dưỡng hắn đi, chắc chắn hắn sẽ mang ơn cậu!"

Nam Diên không hứng thú: "Tôi sẽ không nuôi hài tử."

"Không sợ, có tôi ở đây, trong không gian của tôi có sổ tay nuôi dưỡng hài tử!"



Nam Diên có cũng được mà không có cũng không sao nói: "Cậu muốn nuôi thì tôi sẽ nuôi."

Thấy bộ dáng cho dù nó muốn làm cái gì cũng đều có thể của nàng, Hư Tiểu Đường cảm động oa oa khóc lớn: "Diên Diên, cậu còn sủng tôi hơn cả cha tôi!"

Nam Diên xoa nhẹ bộ lông của nó.

Nàng dừng bước quay người nhìn sang.

Quái thai đi theo phía sau cũng dừng lại, đối đầu với nàng hắn thất kinh cúi thấp đầu xuống, bộ dáng vô cùng luống cuống.

"Ta là thành chủ thành Tích Tuyết này, ngươi có bằng lòng đi phủ thành chủ hay không?" Nam Diên hỏi hắn.

Tiểu quái thai bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, mắt trừng lớn.

Con mắt trái có bướu thịt đột nhiên mở lớn, viên bướu thịt kia cũng run run, nhìn trông càng thêm xấu xí.

Nam Diên ném cho hắn một lệnh bài: "Hiện tại ta muốn đi một chuyến đến Tuyết Vụ sơn, ngươi nếu như tiếp tục đi theo, ta sẽ không quản sống chết của ngươi. Đây là lệnh bài Thành Chủ của ta, thấy nó như thấy ta, ngươi cầm nó đi đến phủ thành chủ tìm quản gia Ngô."

Tiểu quái thai nhận lấy lệnh bài, cả người ngây ra.

Hắn sững sờ nhìn chằm chằm Nam Diên, một lát sau mới nhếch miệng cười một tiếng vô cùng mừng rỡ.

Sau đó hắn quỳ hai gối trên mặt đất, dập đầu thật mạnh với nàng.

Tư thế dập đầu kia giống như Nam Diên là cha mẹ cho hắn cuộc sống mới vậy, cho dù có trả giá bằng tính mạng của hắn cũng có thể.