Bùi Tử Thanh nhíu mày: "Sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này? A tỷ không cho ngươi ra khỏi phủ, ngươi nên ngoan ngoãn ở trong phủ mới đúng!"
"Tiểu tử vô lương tâm, ta nghĩ trăm phương nghìn kế mới có thể chạy ra đây, còn không phải là vì giúp ngươi sao."
Bùi Tử Thanh mặt không biểu tình nhìn hắn một lúc, cười lạnh một tiếng: "Ngươi giúp ta làm gì? Ta chỉ là tới tìm hiểu phẩm tính của Trang Mạc Nam này, muốn thu thập ít việc xấu của hắn. Nếu hắn dám lừa gạt a tỷ, ta có thể cho a tỷ thấy rõ bộ mặt thật của hắn."
Vân Vụ dừng lại, sau đó lại như nghe được câu chuyện cười, cười cực kỳ khoa trương.
Bùi Tử Thanh nháy mắt khẩn trương lên, thấp giọng mắng ra tiếng: "Ngươi điên rồi! Muốn thu hút đám người của Trang Mạc Nam tới à?"
Nhưng mà, Bùi Tử Thanh nhanh chóng phát hiện ra không thích hợp.
Ở đây động tĩnh lớn như vậy, nhưng không thu hút được ai tới, mà rõ ràng cao thủ bên cạnh Trang Mạc Nam nhiều như mây.
Vân Vụ vui vẻ nói: "Ngươi gọi cao thủ là thứ gì? Những kẻ này trong mắt ta chỉ là con kiến."
Vân Vụ nhìn xuống từ trên cao, khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa: "Ở trước mặt ta, không cần che giấu nội tâm cùng dục vọng. Bởi vì, ta biết trong lòng ngươi đang muốn gì. "
Dù sao, vật nhỏ này chính là một tay hắn bồi ra.
"Ngươi muốn độc chiếm a tỷ ngươi, để trong mắt nàng chỉ nhìn thấy ngươi, thích a tỷ ngươi, nằm mơ đều muốn đem nàng đè dưới thân, cùng nàng điên loan đảo phượng, phiên vân phúc vũ, phong lưu khoái hoạt*…"
*Điên loan đảo phượng: khụ khụ, này ý chỉ việc phòng the kịch liệt.
Phiên vân phúc vũ: thao túng trời đất.
Phong lưu khoái lạc: tự do vui sướng.
Thần sắc Bùi Tử Thanh đột biến, trong mắt xuất hiện cảm xúc điên cuồng méo mó, hét lên: "Ta không có! Ngươi không được phép vũ nhục a tỷ ta!"
Vân Vụ cười to: "Chính ngươi ở trong mộng vũ nhục nàng còn ít sao?"
"Trước mặt ta, Bùi tiểu công tử không cần giả vờ, ta sẽ không nói cho ai biết tâm tư của ngươi."
"Chỉ cần ngươi thừa nhận mình có tâm tư xấu xa này, ta chẳng những giúp ngươi giết Trang Mạc Nam, mà còn giúp ngươi có được a tỷ.
Thế nào? Trao đổi này có làm hay không?"
Ý niệm dơ bẩn xấu xa giấu sâu vào nội tâm bị người trần trụi phơi bày ra bên ngoài, Bùi Tử Thanh chìm sâu trong đầm lầy, vùng vẫy, do dự, thở hồng hộc..
Vân Vụ tư thái ung dung đứng một bên, thưởng thức quá trình hắn giãy giụa.
Thiếu niên nhắm mắt, hít thở vài hơi, khi mở mắt ra lại trở nên bình tĩnh lạ thường.
"Tại sao làm thế?" m thanh hắn có chút khàn khàn.
Vân Vụ cười nhạt: "Sống trên đời, tận hưởng niềm vui trước mắt. Dục vọng không xấu xí, cái xấu chính là lòng người. Những ý niệm dơ bẩn xấu xa xuất hiện, đâu có cản trở ai?"
Bùi Tử Thanh nhẹ giọng nói:"Sẽ cản trở đến a tỷ."
Hắn thích ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể thích a tỷ, thích chính là bối đức*, chính là không được mạo phạm.
*Tựa hồ thích giữa hậu bối và trưởng bối
Hơn nữa, a tỷ không thích hắn, luôn coi hắn như đứa trẻ.
Vân Vụ lắc đầu: "Nói ngươi ngốc, ngươi đôi khi lại rất thông minh, nhưng nói ngươi thông minh, ta cảm thấy ngươi chỉ là một tên đầu gỗ.
Giới hạn chịu đựng của a tỷ ngươi là nơi nào, nhiều năm qua ngươi đã thử thăm dò chưa?
Làm sao ngươi biết rằng ngươi nhất định không chiếm được nàng?
A tỷ ngươi nhìn có giống nữ nhân bị ràng buộc bởi lễ nghi không? Những việc nàng làm trước đây chẳng có tý liên quan nào đến chữ lễ nghi cả."
Bùi Tử Thanh sững sờ.
Vân Vụ đột nhiên túm lấy cổ áo hắn, xách hắn bay lên.
"Ngươi muốn làm gì?"
Vân Vụ nhàn nhạt nói: "Dẫn ngươi đi giết người."
Bùi Tử Thanh biết hắn thâm tàng bất lộ, nhưng không biết hắn lại trắng trợn đến mức này.
Hắn mang theo mình thành công tránh đi tất cả tai mắt của Trang Mạc Nam bố trí xung quanh, đi sâu vào địa bàn kẻ thù như đi dạo ở nơi không có người.
Cả hai dừng trên mái nhà, ngay bên dưới là căn phòng Trang Mạc Nam tạm nghỉ.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Bùi Tử Thanh hỏi
Vân Vụ mỉm cười đầy ẩn ý: "Rất nhanh thôi, ngươi sẽ biết."
Bùi Tử Thanh nhấp miệng: "Cho dù ngươi giúp ta, ta cũng sẽ không giết Trang Mạc Nam. A tỷ không thích trên tay ta dính máu."
Vân Vụ đôi mắt mị hoặc, cười hai tiếng: "không đâu, ngươi sẽ thích cảm giác này."
Người trong phòng còn chưa đi ngủ, âm thanh nói chuyện của hai người truyền đến.
Bùi Tử Thanh nghe không rõ, nhưng Vân Vụ đột nhiên trở nên hưng phấn.
“Bùi tiểu công tử, Trang Mạc Nam này đang tán gẫu với thuộc hạ thân tín nhất của hắn về a tỷ ngươi, có muốn nghe bọn họ nói gì không?”
Vân Vụ không cho hắn quyền từ chối, trực tiếp mở mái ngói ra, ấn đầu hắn xuống.
Trong phòng, Trang tiểu công tử thay chiếc áo choàng bằng gấm quý giá tượng trưng cho thân phận, giả dạng thành bộ dáng một thương nhân bình thường, nhưng vẫn khó giấu được phong thái.
Hắn chắp tay sau lưng, đang nói chuyện với nam tử trung niên cụp mắt rũ mi trước mặt.
Bùi Tử Thanh chăm chú lắng nghe.
"Chủ nhân, vị thành chủ thành Tích Tuyết này đã không biết tốt xấu, sao ngài không chọn con đường khác? Đích trưởng nữ thành chủ thành Du Dương hết lòng vì thiếu gia, ngài hoàn toàn có thể…"
Trang Mạc Nam nâng tay, đánh gãy lời hắn nói: "Con gái thành chủ không có quyền lực như thành chủ. Thành Du Dương trong tương lai cũng không có khả năng rơi vào tay con rể, nhưng thành Tích Tuyết thì khác.
Huống chi, đây là hôn ước phụ thân chỉ định."
Thuộc hạ tức giận nói: "Nhưng thành chủ thành Tích Tuyết thật không biết tốt xấu, thiếu gia vứt hết mặt mũi cam nguyện ở rể, nàng ta dám cự tuyệt."
Trang Mạc Nam biểu tình không thấy hỉ nộ (vui mừng + tức giận): "Nữ nhân mà thôi, tốn chút tâm tư dỗ dành là được. Hơn nữa, thành Tích Tuyết xa xôi càng thích hợp cho ta dễ dàng làm việc."
Thuộc hạ có chút lo lắng nói: "Thành chủ thành Tích Tuyết lớn lên có vài phần tư sắc, không biết đến lúc đó thiếu gia có tàn nhẫn hạ thủ được hay không?"
Lúc này, Trang Mạc Nam đã không còn phong nhã ôn hoà ban ngày, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: "Người làm đại sự, trên tay sao có thể không đổ máu? Chờ khi có được thành Tích Tuyết trong tay, ta sẽ đối xử tử tế với bá tánh toàn thành, cũng sẽ lập đài công đức cho nàng, sẽ không để nữ nhân kia chết vô ích."
Bùi Tử Thanh nghe đến đây, cơn tức giận ăn mòn lý trí hắn.
Bọn họ trù tính giết a tỷ để thay thế?
Sao bọn họ dám!
Bùi Tử Thanh đã quên đi chênh lệch giữa thực lực, hắn dùng một đấm đập vỡ mái ngói, từ trên mái nhà nhảy xuống.
Đôi mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn đôi cẩu chủ tớ.
“Đúng là một tên đạo đức giả quân tử, lại muốn giết a tỷ giành thành Tích Tuyết”
Hắn từng bước đến gần, trong mắt hiện lên sát khí điên cuồng.
Trang Mạc Nam trong lòng kinh hãi, không phải vì sợ Bùi Tử Thanh, mà là khiếp sợ hắn khi có thể vượt qua hàng phòng ngự của mình, còn nghe lén trên mái nhà lâu như vậy, mà hắn một chút cũng không phát hiện động tĩnh!
Trang Mạc Nam nhanh chóng bình tĩnh lại, sát khí trên người không thèm giấu, “Nếu ngươi đã nghe được thứ không nên nghe, vậy ta cũng không giữ được ngươi!”
Dứt lời, hắn giơ tay thi triển sát chiêu.
Nhưng ngay sau đó, Trang Mạc Nam kinh hãi phát hiện thân thể mình như bị lực lượng nào đó khống chế, không thể nhúc nhích được!
Miệng Trang Mạc Nam mở to, một câu còn chưa kịp nói ra, Bùi Tử Thanh đã lao tới, một tay thọc vào tim hắn.
Phụt
Bùi Tử Thanh từ trong ngực móc ra trái tim đỏ như máu, thả lỏng tay, trái tim rơi xuống đất, máu bắn tung tóe.
Sinh lực trong cơ thể Trang Mạc Nam nhanh chóng trôi đi, ánh mắt cũng nhanh chóng trở nên u ám.
Đôi mắt ấy mở to, vẫn còn sót lại một chút kinh hãi và không cam lòng.
Hắn còn chưa kịp thực hiện tham vọng, liền chết trong tay một nhân vật nhỏ bé...
“Thì ra trái tim ngươi màu đỏ, ta còn tưởng màu đen cơ.”
Giọng điệu Bùi Tử Thanh bình tĩnh, nhưng bàn tay đầm đìa máu lại run rẩy không ngừng.
_VLAT_