Nam Diên giải thích: "... Không liên quan gì đến A Thanh. Ngươi và ta không môn đăng hộ đối, cuộc hôn nhân này thật sự không thích hợp. Ta đề nghị giải trừ hôn ước nên sẽ không ai nói Trang gia không tử tế."
Chuyện hôn ước lão thành chủ có nói qua cùng Bùi Nguyệt Oanh, năm đó ông chỉ thuận tay làm việc tốt nên được báo đáp.
Mặc dù Trang gia chủ chủ động đưa ra, nhưng khi đó Trang gia chủ cũng chỉ thuận miệng nói.
Nhưng lão thành chủ lúc đó muốn con cháu có linh căn, bị một cái bánh lớn như vậy đụng phải, liền hưng phấn đồng ý, khiến Trang gia chủ cũng không có cơ hội sửa miệng.
Trang gia chú trọng thể diện nên tự nhiên sẽ không lật lọng.
Lão thành chủ cảm giác được Trang gia chủ có chút hối hận, hắn lại làm bộ mắt mù nhìn không ra.
Lão thành chủ đã nhắc nhiều lần với Bùi Nguyệt Oanh, để nàng đối xử tốt với Trang tiểu công tử này.
Nhưng mà, cho đến chết, lão thành chủ cũng không thấy vị con rể này đến.
Ông là người trọng mặt mũi, cũng chưa từng phái người đến Trang gia đề cập đến hôn sự này.
Trang Mạc Nam nhìn mỹ nhân lạnh băng trước mặt, tuy rằng trong lòng không vui, nhưng cũng không để lộ một chút dấu vết nào.
“Bùi thành chủ, nếu ta nói mình không bận tâm thì sao?”
“Ta đồng ý cuộc hôn nhân này, một là vì mệnh lệnh của cha mẹ, hai là, ta thực sự không quan tâm nhiều đến dòng dõi.”
Nam Diên mặt vô cảm, không hề dao động.
Sau khi Trang Mạc Nam biết được thái độ của nàng, cười khổ: "Được rồi, ta hiểu ý Bùi thành chủ. Thật không dám giấu diếm, con nối dõi Trang gia rất đông, ta tuy là con vợ cả, nhưng cũng không thu hút. Nếu ta nguyện ý ở lại thành Tích Tuyết, Bùi thành chủ có nguyên thu lưu ta không?"
Nam Diên ngoài ý muốn liếc nhìn hắn.
Tiểu Đường dùng móng vuốt che lại miệng nhỏ chi chi: "Diên Diên, cậu mau xem nha, tên này quả thật là gấp gáp, cậu đã cự tuyệt mà hắn còn không biết xấu hổ tiếp cận, hắn chính là mưu đồ muốn thành Tích Tuyết, còn giả vờ nhân mô cẩu dạng, hừ hừ."
So sánh ra, A Thanh xấu xí còn dễ thương hơn.
Nam Diên nghĩ đến ngày sau còn muốn thuận tiện đi theo khí vận tử, người này liên quan đến khí vận tử, không thể chết được: "Ngươi muốn ở thì ở, nhưng hôn ước hủy bỏ."
Trang Mạc Nam có chút tiếc nuối nói: "Tuy ta có cái tâm này, lại không dám miễn cưỡng Bùi thành chủ. Ngày mai ta liền lên đường, nói rõ ràng ý tứ của Bùi thành chủ cùng gia phụ.
Ngày sau nếu ta đến thành Tích Tuyết ở, ta hy vọng Bùi thành chủ sẽ chấp nhận. "
"Có thể" Nam Diên hứa hẹn.
Trang Mạc Nam chắp tay về phía nàng: “Vậy thì ta không quấy rầy Bùi thành chủ nữa.”
Chờ người rời đi, Bùi Tử Thanh lập tức chạy vào, ánh mắt sáng ngời nhìn Nam Diên: “A tỷ, tỷ thật sự không đáp ứng mối hôn sự này? "
"Vì sao phải đáp ứng? " Nam Diên nằm trở lại trên giường nệm.
Hôm nay nói thật nhiều, mệt quá.
Bùi Tử Thanh lập tức tiến lên phía trước, siết chặt vai nàng: "A tỷ, Trang tiểu công tử đó trông rất ưa nhìn, gia cảnh lại tốt. Nếu ở rể phủ thành chủ, về sau thành Tích Tuyết cũng được đảm bảo."
Nam Diên khẩu khí cuồng vọng: "Có tỷ ở đây, dư sức bảo hộ thành Tích Tuyết."
Bùi Tử Thanh cười hắc hắc phụ hoạ nói: "A tỷ và đệ cùng nhau che chở thành Tích Tuyết, chúng ta mới không cần mượn sức của bất kỳ kẻ nào."
Chờ ngày hôm sau, Trang tiểu công tử mang theo người của mình rời đi, Bùi Tử Thanh không giấu được vui mừng.
Hắn đi tìm Vân Vụ, ngực thẳng tắp: “Ngươi quá coi thường a tỷ ta, cho dù người Trang gia Thanh Hoà thì như thế nào, a tỷ vẫn chướng mắt xem thường.”
Vân Vụ nhìn hắn đắc ý vui sướng, đột nhiên lắc đầu cười: "Bùi tiểu công tử vẫn là quá non."
Bùi Tử Thanh nháy mắt nhíu mày: "Lời của ngươi có ý gì?"
"Ngươi tin không, Trang Mạc Nam kia vẫn chưa rời đi, có lẽ đóng quân bên ngoài thành Tích Tuyết, ở gần thành trì, nhưng hắn không quay trở lại thành Thanh Hòa.”
"Hắn muốn làm gì?" Bùi Tử Thanh lập tức cảnh giác.
"Hắn thân là tiểu công tử Trang gia thành Thanh Hòa, lại chạy đến thành Tích Tuyết ở rể, bị người ta làm mất thể diện. Nếu trở về không phải là bị người cười đến rụng răng?
Cứ nhìn đi, hắn sẽ tìm mọi cách để trêu chọc a tỷ ngươi, hiện tại a tỷ ngươi quả thật thanh tâm quả dục không ít, nhưng ngươi đừng quên bộ dáng trước đây của nàng, nàng rất thích nam sắc.
Còn nhớ Tiết Tùng Uẩn, Cố Lan Chi, ngươi có ấn tượng gì không?
Cả hai đều được a tỷ ngươi thịnh sủng một thời gian.
Ôi, còn có kẻ hèn này. "
Vân Vụ nhàn nhạt cười: "Ngươi không cảm thấy từ trên người Trang tiểu công tử này có thể nhìn thấy bóng dáng của ba người chúng ta sao?
Hắn có sự kiêu ngạo tự phụ của Tiết Tùng Uẩn, có sự thanh cao vô trần của Cố Lan Chi, thậm chí ưu nhã phong lưu như ta hắn cũng có.
Nếu nam nhân như vậy sẵn sàng dồn hết tâm ý cho a tỷ ngươi. Ngươi cảm thấy, a tỷ ngươi có thể chống cự được? "
Bùi Tử Thanh suy nghĩ về bộ dáng và khí độ của Trang tiểu công tử, phát hiện ra những gì Vân Vụ nói đều là sự thật!
Trang tiểu công tử này, Trang tiểu công tử này hoàn toàn là mẫu người mà a tỷ thích!
Khả năng là đối thủ có cấp bậc cao nhất từ trước tới nay!
Tâm trạng vui vẻ của hắn bởi vì lời hứa của a tỷ cách đây không lâu, nháy mắt biến mất, Bùi Tử Thanh bắt đầu khủng hoảng.
"Ta sẽ nói với a tỷ, để tỷ ấy đề phòng nam nhân nguy hiểm này! "
Vân Vụ cười: "Ngươi nói với nàng, nàng đi tìm Trang tiểu công tử, Trang tiểu công tử lại hoa ngôn xảo ngữ nói lời cảm động, a tỷ ngươi mềm lòng, hai người liền tiếp tục dây dưa......
A, đây là những gì ngươi muốn nhìn? "
"Làm sao bây giờ? Ngươi nói ta nên làm gì đây?" Bùi Tử Thanh gắt gao ôm đầu.
Vì cái gì mà người này không rời đi? A tỷ rõ ràng cự tuyệt, sao hắn lại không biết xấu hổ như vậy!"
Trong mắt Vân Vụ loé lên tia sáng, khóe miệng cong lên, chậm rãi phun ra một câu “Rất đơn giản, giết hắn đi.”
Động tác Bùi Tử Thanh cứng đờ, trong đầu tràn ra rất nhiều ý niệm điên cuồng.
Giết hắn! Phá hủy khuôn mặt kia! Để hắn không thể mê hoặc a tỷ...
Nhưng ngay sau đó, hắn tỉnh táo lại.
Bùi Tử Thanh nhìn chằm chằm Vân Vụ: "Nếu Trang tiểu công tử này có chuyện gì ở thành Tích Tuyết, Trang gia Thanh Hoà sao có thể buông tha cho a tỷ?
Cho dù hắn chết ở ngoài thành Tích Tuyết, cũng là từ khi rời khỏi thành Tích Tuyết mới xảy ra chuyện. Vân Vụ, ngươi đang cố ý dắt mũi ta sao?"
Vân Vụ cười nhẹ: "Bùi tiểu công tử suy nghĩ nhiều, Trang tiểu công tử là tu vi gì, a tỷ ngươi là tu vi gì? Nếu như hắn chết rồi, sẽ không ai trách cứ a tỷ ngươi.
Huống chi…
Ha hả, ta chỉ nói như vậy.
Chỉ bằng ngươi, ngươi giết được Trang tiểu công tử sao?"
"Bùi tiểu công tử mời trở về đi, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi." Vân Vụ ra lệnh đuổi khách.
Ánh mắt Bùi Tử Thanh nhìn hắn khiến người ta e ngại.
Nhìn chằm chằm một lúc, hắn quay lưng bỏ đi.
Vân Vụ tâm trạng tốt liền lấy ra hình người bằng đất sét ở góc bàn tiếp tục nặn.
Làm ra một cái phân thân để đánh lừa tên theo dõi kia tạm thời không khó …
Bùi Tử Thanh mấy ngày nay rất dính người.
“A tỷ, Trang tiểu công tử kia thật sự không gả cho a tỷ sao?”
“Tỷ cự tuyệt rồi.” Nam Diên vỗ đầu đứa nhỏ: “A Thanh, đệ đã hỏi nhiều lần rồi.”
“Đệ, đệ sợ a tỷ bỏ rơi đệ.” Bùi Tử Thanh ủy khuất ba ba nói.
"Sẽ không. Trừ khi đệ chủ động rời khỏi tỷ."
“Đệ sẽ không bao giờ rời khỏi a tỷ!” Giọng Bùi Tử Thanh đột ngột cất cao, đầy kích động.
_VLAT_