Nhóm tỳ nữ nhao nhao suy đoán.
Mặc kệ bọn họ có nghĩ như thế nào, tất cả họ đều cảm thấy thành chủ sẽ không sủng ái tên tiểu quái thai này quá lâu.
Nam Diên tự rửa mặt và tay mình, xong chợt nhớ tới chuyện gì đó, nàng liền tiện tay kéo cậu nhóc đến bên cạnh rửa sạch.
Nhóm tỳ nữ sau lưng nàng đã đứng thành một hàng, trong tay bọn họ bưng đủ các loại quần áo và đồ trang sức.
Nam Diên liếc qua, tiện tay chỉ vào một chiếc váy khá tối màu và một chiếc áo choàng lông sang trọng cùng màu.
Trong đống đồ trang sức và các loại trâm hoa cài tóc, nàng chọn lấy một chiếc trâm cài tóc màu vàng lóng lánh.
Bọn nha hoàn hai mắt nhìn nhau.
Sở thích của thành chủ cũng khác hoàn toàn so với trước kia.
“Đại nhân, người có cần hầu hạ thay quần áo không?” Đại nha hoàn Đông Tuyết dò hỏi.
Nam Diên không hề trả lời, nàng chỉ nhíu mày, một ánh mắt đạm mạc liếc qua trên người đám nô tỳ xinh đẹp: “Sau này các ngươi đến phòng ta không được thoa mấy thứ kỳ quái.”
Nàng ngừng lại một chút: “Trên người các ngươi có mùi son phấn rất khó ngửi.”
Một hai người còn đỡ, đằng này lại cả một đám người, mùi son phấn trên người bọn họ lại không giống nhau pha trộn lại một chỗ, cái mùi ấy vừa nồng nặc lại vừa chán ghét.
Đối với một người có bệnh thích sạch sẽ như Nam Diên mà nói, bị những mùi hương như vậy bao vây quả là một sự tra tấn.
Mà nàng lại chưa bao giờ để bản thân mình phải khó chịu.
Bùi Tử Thanh vội vàng ngửi ngửi mùi trên người mình, sau khi thấy không có mùi lạ, hắn lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Nhóm tỳ nữ bị dọa đồng loạt quỳ trên mặt đất: “Đại nhân tha tội!”
Nam Diên mím môi.
Mặc dù nàng rất vui vì bộ dáng lạnh lùng vô tình của mình lại có thể hù dọa được một đám kiến hôi, nhưng sau khi thấy nhiều bộ dáng nơm nớp lo sợ như vậy nàng đã không còn cảm thấy thú vị nữa.
Nhiều nha hoàn đứng chung một chỗ như vậy, Nam Diên không nhận ra đâu là Đông Tuyết, đành không ngẩng đầu lên mà nói: “Sau này chỉ cần một mình Đông Tuyết hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của ta, còn lại…”
Bùi Tử Thanh đứng bất động ở một bên chăm chú lắng nghe.
Sau câu này, hắn theo bản năng nhìn sang nữ nhân bên cạnh.
Không ngờ lại vừa vặn đụng phải ánh mắt của nàng.
Trong con ngươi xinh đẹp kia cất chứa sự thờ thanh lãnh, lại thêm chút lười biếng và mệt mỏi.
Bùi Tử Thanh giật mình vội vàng thu lại ánh mắt.
Nam Diên ngáp một cái, sau đó tiếp tục nói: “Còn lại, sau này cứ hầu hạ A Thanh đi.
Bùi Tử Thanh nghe thấy thế vội vàng xua tay.
“A Thanh cũng không thích có nha hoàn hầu hạ à?”
Bùi Tử Thanh gật đầu.
Nam Diên dừng lại một chút sau đó sửa lại: "Vậy các ngươi cứ đi hầu hạ những công tử ở Bách Hoa viên kia đi, Đông Tuyết phân chia mỗi vị công tử một người.”
Bách Hoa viên này cùng không phải là nơi trồng trăm loại hoa, chẳng qua chỉ lấy Bách Hoa làm tên mà thôi.
Những năm gần đây, các loại mỹ nam mà thành chủ sưu tập đều ở trong Bách Hoa viên này.
Giống như năm kia công tử Vân Vụ được sủng ái nhất sống ở Mai viên.
Năm ngoái công tử Cố Lan Chi được sủng ái nhất ở tại Lan viên.
Sau khi Tiết công tử Tiết Tùng Uẩn vừa đến đã ở trong nơi xa hoa nhất phủ là Mẫu Đơn viên.
Lan viên cũng không có hoa lan, Mẫu Đơn viên cũng không có hoa mẫu đơn, dù sao nơi đây cũng là thành Tích Tuyết.
Chỉ có Mai viên của Vân công tử là có một mảnh hồng mai.
Đông Tuyết sau khi nghe xong chỉ có thể run rẩy nhận lấy nhiệm vụ này.
Đại nhân bế quan tu luyện đến hỏng đầu óc rồi sao?
Sủng ái một cậu nhóc xấu xí thì thôi đi, bây giờ lại còn muốn sai một đám tỳ nữ xinh đẹp đi hầu hạ đám công tử ở Bách Hoa viên kia?
Trước kia đại nhân kiêng kỵ nhất là chuyện này, nàng sợ đám công tử kia làm chuyện mờ ám với đám nha hoàn nên đã đổi toàn bộ người hầu của Bách Hoa viên thành những gã sai vặt.
Chẳng qua cho dù trong lòng có chấn động như thế nào, Đông Tuyết cũng không biểu hiện ra ngoài, tính chuyên nghiệp của nàng ấy tương đối cao.
Ngày hôm ấy, đám công tử ở Bách Hoa viên nhận được một tốp nha hoàn xinh đẹp mà hơi sợ hãi.
Coi như có giữ lại người thì bọn họ cũng không dám nhìn nhiều, thậm chí còn nghi thần nghi quỷ, cảm thấy nha hoàn này là tai mắt mà thành chủ phái tới, để giám thị nhất cử nhất động hàng ngày của bọn họ.
Trong lúc nhất thời, tất cả nhóm công tử trong Bách Hoa viên này đều quy quy củ củ, ngay cả cửa phòng cũng rất ít khi ra khỏi.
Mai viên.
Mùi thơm ngát của hồng mai bay khắp cả hoa viên, bốn vị công tử mang vẻ đẹp khác nhau tụ tập bên trong cái đình ở Mai viên nói chuyện phiếm.
Mấy nha hoàn bị yêu cầu lui xuống , cách rất xa.
Trong bốn mỹ nam, một người đánh đàn, một người uống trà, hai người còn lại không thể bình tĩnh được nữa.
Một người sắc mặt nặng nề, một người đứng ngồi không yên, lo lắng vô cùng.
Thân là chủ của Mai viên, vị công tử áo xanh Vân Vụ nhìn mọi người một lát, sau đó không hoang mang chút nào uống một hớp trà, tư thái ưu nhã, cảnh đẹp ý vui.