Xuyên Nhanh: Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không - Chương 68: Ngăn cản anh trai nữ chính hủy diệt thế giới (2).




Cánh cổng thần điện mây trắng vấn vít. Tịnh Hề hạ cánh xuống, đi thẳng vào.

Trên nệm mây là một thiếu niên xinh đẹp...

Là xinh đẹp thật đó.

Hắn nghiêng đầu nhìn, mái tóc hoàng kim dài thả buông xoã trên nền đất. Thân hình mặc chiếc áo màu trắng. Bàn tay gảy gảy nhẹ cây đàn Lia. Thanh âm từ cây đàn vang lên trong trẻo, êm tai. Nghe bảo những người mà có tạp niệm trong người, khi nghe tiếng đàn này lập tức trở nên thanh thản, an vui.

Đàn thần đó!!!

Tịnh Hề liếc qua cây đàn Lia kia, ánh mắt cô lại dời đến mặt của thiếu niên.

"Michael đại nhân!"

Ngón tay đang lướt qua những sợi dây đàn dừng lại. Thiếu niên xinh đẹp mở mắt ra, con ngươi đối thẳng với mắt Tịnh Hề, hắn ta ưu nhã cất giọng: " Tịnh Hề, con có chuyện gì sao?"

"Con muốn xuống nhân gian chơi." Tịnh Hề tỏ ra manh manh ngốc.

Ta ở đây năm năm rồi.

Sắp sửa quên đi hương vị của mì tôm.

Cần ăn mì tôm.

Michael khẽ nhíu mày, dịu dàng mở miệng: "Nhưng con chưa đủ mười tám tuổi. Đợi con lớn rồi thì đi."

Đứa nhóc này thật khiến hắn đau đầu.

Ngày nào cũng quậy tưng cả thiên đường lên.

Giờ còn đòi xuống trần gian để lật nhà người ta à?

"Nhưng ở đây chán ngắt. Nếu ngài không cho con đi, con phá nát cả Thiên đoàn cho ngài xem."

Michael:"..." Hắn cũng muốn ném con nhóc này đi lắm.

Nhưng nếu không đủ tuổi thành niên thì sao có thể chịu đựng được uy áp khi hạ cánh xuống trần gian chứ?

Không là không!!!

Tịnh Hề thấy Michael sống chết không đồng ý, nói chuyện đúng kiểu không nhượng bộ người khác, cô liền bỏ đi luôn...

Dẫu sao mục đích đã thành.

Sải cánh bay ra khỏi thần điện, Tịnh Hề chui vào tầng mây lăn lăn lộn lộn. Cô giơ tay nhỏ ra, bàn tay nắm chặt nhành lông vũ.

Đây là lông vũ của Michael đại nhân mà cô tốn bao công sức để lấy trộm.

Kinh khủng!!! \( tại chị nhà mắc hội chứng Haphephobia nên cơ thể gây ra phản ứng ?\)

Tại vì Michal là Tổng lãnh thiên sứ, mang theo lông của hắn ta đi nhận chứng chỉ là có thể bay xuống trần rồi.

Còn bài học về lòng người đấy à???

Ta là thiên tài trong khoản này đó.

\[ Kí chủ, mau mau lãnh chứng chỉ nào. Rồi chúng ta đi bay.\] Chuột nhỏ cũng thấy ngán ngẩm khi ở đây lâu. Nó nhớ xúc xích, nhớ thịt nướng, nhớ quẩy.

Nhanh nhanh kí chủ của ta ơi!

Đồ ăn, bổn chuột tới đây!

Tịnh Hề bay đến Thiên đàn, cô cố vươn người lên, tay nhỏ đấm mạnh cái chuông trên bàn.

Kính coong...kính coong...

Chuông kêu một lúc, cửa Thiên đàn mở ra...

Một tiểu thiên sứ khác ngó đầu ra ngoài, nó trợn mắt to khi thấy người ngoài cửa là Tịnh Hề: " A...Tịnh Hề, ngươi tới nơi này làm gì?"

Con nhóc này toàn thích đi quấy phá người khác.

Luôn luôn ỷ lại cái vẻ ngoài mà tỏ ra đáng yêu.

Giả tạo!!!

Tịnh Hề miết miết lông vũ trên tay, tươi cười đưa cho tiểu thiên sứ đang hò hét: "Radwan đại nhân, Michael đại nhân đưa cho ngài cái này."

Radwan hậm hực nhận lấy lông vũ, nó nhìn chòng chọc lúc lâu, lại la to thêm một lần nữa: " Sao Michael lại có thể đưa cho ngươi cả thứ này nữa chứ???"

Nó còn lâu mới tin.

Lông của Thiên sứ trưởng là hàng hiếm đấy.

Michael quá ư dung túng cho con nhóc mất dạy này!

Việc gì cũng bảo kê cho nhóc ta.

Sớm muộn cũng hư hỏng.

"Michael bảo ngươi làm gì?"

"Ngài ấy yêu cầu ta xuống trần gian."

Radwan không nhịn được cười, nó chỉ thẳng mặt Tịnh Hề, âm dương quái khí châm biếm: "Chỉ bằng một con nhóc năm tuổi như ngươi???"

Nhân gian loài người chất chứa các cạm bẫy...

Con nhóc này ở thiên đường lâu như vậy...

Chỉ sợ xuống đấy chưa được ba ngày đã bị thịt mất rồi.

Radwan thấy Tịnh Hề không đáp lại, nó nhíu mày nhìn lông vũ trên tay: "Michael thực sự bảo ngươi xuống trần gian?"

"Thế ngươi nghĩ ai có đủ năng lực để rút được lông vũ từ cánh của Michael đại nhân chứ?"

Radwan:"..." Cũng đúng.

Nó hừ lạnh một tiếng, hất tay áo quay vào Thiên đàn. Một lúc sau, nó trở lại, đưa cho Tịnh Hề một tấm thẻ: "Cổng thiên đường có cái máy. Nếu ngươi muốn xuống trần gian thì khi đi qua nhớ phải dùng cái thẻ quẹt. Mỗi thẻ quẹt được hai lần. Một lần đi và một lần về, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi ạ!" Tịnh Hề nhu nhuận đáp, giơ hai tay nhận thẻ. Cô miết miết tấm thẻ màu vàng trong tay...

Tuyệt vời.

Cuộc sống của nơi hạ giới sắp đến rồi.

Radwan trông cái vẻ mặt ngây ngốc của cô, có chút không an tâm. Nó bắt đầu khuyên nhủ: "Tịnh Hề, ngươi không nên ở dưới đó lâu quá. Michael bảo ngươi làm gì thì nhanh nhanh làm cái đó. Làm xong thì quay về thiên đường nghe chưa? Bớt xen vào chuyện của người khác đi. Thấy người xấu người tốt thì mặc kệ họ. Cái quan trọng nhất là ngươi cấm được cho người khác nhìn thấy cánh mình."

"Vâng ạ."

Radwan trầm mặc ngẫm nghĩ một lúc: "Hay là ngươi chờ một lúc đi. Để ta bảo Michael tìm cho ngươi một người giám hộ dưới trần gian."

Tịnh Hề:"..." Không cần đâu!

Giám hộ gì chứ!!!

Người giám hộ của cô có chuột nhỏ đủ rồi.

Ha, phải gọi là thú giám hộ mới đúng.

Đề phòng Radwan báo chuyện lên Michal, Tịnh Hề nhanh chóng sải cánh bay đi quẹt thẻ.

Trốn lẹ thôi.