"Anh không chịu mở cửa ra cho em à?" Tịnh Hề tủm tỉm cười, nhìn người đàn ông đang ngơ ngẩn trong xe.
Anh ta nhớ quá sinh bệnh rồi à?
"Xuống xe."
Tịnh Hề:"..." Uể???
Ta đã lên xe đâu mà xuống?
Anh chàng tài xế thở phào nhẹ nhõm, lăn ra ngoài.
Có phu nhân ở đây, anh ta không phải sống những ngày thấp thỏm lo sợ nữa.
Tổng tài rất yêu phu nhân à nha.
Cả đoạn đường, Trầm Ngạn yên lặng lái xe, Tịnh Hề cũng không nói gì cả.
Đâu phải lỗi tại cô!
Là do anh ta phát rồ nhốt cô đấy chứ.
Xe về đến khách sạn, Tịnh Hề theo chân anh lên phòng. Vali còn chưa kịp cất, cả cơ thể đã chao đảo.
Trầm Ngạn đè người lên tường, hít hít ngửi ngửi. Anh vùi đầu vào ngực cô...
Hương kẹo đường...
Em ấy về bên anh rồi.
Trái tim trống rỗng bỗng được lấp đầy...
Trong một khắc kia, anh thực sự muốn giết người.
May là em đã quay lại...
"Trầm Ngạn, không được nhốt em nữa."
"Ừ, nhưng anh nhớ em." Rất rất rất nhớ em.
Thế nên....
Tịnh Hề trực tiếp bị ném lên giường. Người đàn ông như bị bỏ đói vồ lên người cô. Tịnh Hề trợn mắt nhìn anh: "Anh mẹ nó lại lên cơn điên gì thế???"
Gặp lại nhau là muốn đè ta ra à???
Đói khát vậy sao?
"Bé con, anh nhớ em mà."
"Nhớ kiểu này sao?"
"Biểu đạt thế này mới chân thực." Nói xong, anh kéo váy cô lên, lột quần lót ra, hông đẩy mạnh một phát, đi thẳng vào.
"Ừm..." Quả nhiên cách này chân thực nhất.
Cảm nhận được sự co bóp tuyệt vời này...
Linh hồn anh đã được cứu vớt rồi.
Trầm Ngạn không có làm khúc dạo đầu, cứ thế xuyên thẳng vào người cô làm Tịnh Hề đau đến nhíu mày: "Anh đi ra đi."
"Không ra." Anh muốn chúng ta cứ mãi như thế này cơ.
Anh nghiêng về xuống, hôn lên cơ thể thiếu nữ, bắt đầu cho một màn hoan ái điên loạn.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Danh tiếng của tập đoàn Châu Hành trở nên thật...bét.
Tống Hành ngày ngày ngồi trong văn phòng đập phá đồ đạc. Y Y bỏ đi, sự nghiệp xuống dốc. Hắn tức giận mà không thể làm gì, đành giận chó đánh mèo lên Diệp Minh Châu.
Hắn vừa phát hiện ra...
Y Y không phải con ruột của Diệp gia.
Hắn hối hận rồi, áy náy rồi, buồn bực đủ thứ nhưng không sao tìm được tung tích người.
Do sức mạnh vô địch của quần chúng thiên hạ, các mặt hàng sản phẩm của Diệp gia bị tẩy chay. Rất nhanh sau đó, Diệp gia phá sản...
Còn các thành viên họ Diệp như thế nào không phải là vấn đề chúng ta quan tâm nữa.
Tống Hành cũng không khá khẩm gì hơn. Trên thương trường, không ai muốn cùng hắn ta hợp tác cả.
Ngày xưa phong quang bao nhiêu, bây giờ thảm hại bấy nhiêu.
Đúng là phong thủy luân chuyển mà.
Năm năm sau, Tống Hành đứng giữa quảng trường rộng lớn, ngẩng đầu lên nhìn màn hình điện tử.
Đang là lễ trao giải thưởng Stieve Adward, lễ chúc mừng các bậc doanh nhân thành đạt trong năm.
Tập đoàn Trầm thị phát triển lớn mạnh, vươn tầm tay sang Châu Âu. Nhiều chuyên gia kinh tế cho rằng, với khả năng phát triển thế này, sớm muộn Trầm thị cũng sẽ có tên trong sàn chứng khoán giao dịch.
Người nhận giải là Trầm Ngạn. Nhìn người đàn ông thành đạt, tài giỏi đứng đó, hào quang vạn trượng, Tống Hành thất vọng nhìn lại mình.
Nếu như năm đó anh trưởng thành hơn một chút, có lẽ sẽ không đi đến bước này.
Mất cả người phụ nữ mình yêu...
Mất cả sự nghiệp bao công gây dựng...
"Chú gì ơi, chú làm sao mà trông thẫn thờ thế ạ?" Giọng điệu non nớt của trẻ con vang lên, Tống Hành cúi đầu xuống, là một cô nhóc rất đáng yêu. Đứa bé ngước con mắt tròn xoe lên nhìn hắn.
\( Đoạn này chính là phân cảnh gặp lại nhau sau bao năm xa cách của nam chủ và nữ chủ thôi. Tôi lười viết lắm???. Chúng ta hãy trở lại với Tiểu Hề Hề nhá.\)
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tịnh Hề đút từng quả từng quả nho vào miệng, đến cả vỏ cũng lười lột ra. Nằm ngả người ra ghế ăn vào một ngày mưa thế này cũng là một loại hưởng thụ.
Năm năm rồi...
Thời gian trôi nhanh thật.
\[ Kí chủ, nam nữ chính đoàn tụ rồi. Chỉ là...\]
Chỉ là???
Cậu chuột giơ ra cái giọng ăn bờ li vờ bồ: \[ Kí chủ ơi, Diệp Y Y bị mất một ngón tay.\]
Là mất một ngón tay đó!!!
Mà người làm ra chuyện này lại là...
"Ai làm?"
\[ Hic hic, là nam phụ đại nhân ạ.\] Chuột nhỏ thấy thế giới này loạn cmn rồi. Nam phụ không thèm yêu nữ chính nữa mà lại đi cắt tay cô ả.
Kịch bản quần què gì đây?
Tịnh Hề:"..."
Môi bị người đàn ông ngậm lấy. Hơi thở nam tính phả vào mặt. Trầm Ngạn đẩy đẩy quả nho từ môi mình truyền vào môi cô, dây dưa quấn quýt. Bàn tay anh kéo áo cô lên, bóp bóp cái eo mềm mại.
Ư ư...Bé con thật ngọt.
Tịnh Hề tránh khỏi ma chảo của anh. Đỏ mặt hỏi: "Anh từng chặt ngón tay của một cô gái rồi à?"
Trầm Ngạn âm trầm liếc đôi môi béo mập của cô, gặm gặm mấy cái: "Em hỏi ai cơ?"
Tịnh Hề:"..." Cái gì mà hỏi ai???
Anh ta giết nhiều người lắm à???
Trầm Ngạn không vui tí nào. Anh chỉ muốn trong mắt bé con chứa duy nhất hình bóng anh thôi.
Em ấy lại nghĩ cái gì nữa???
Sao không nghĩ về anh đây này???
"A..." Tịnh Hề kinh hô một tiếng, Trầm Ngạn bế cô lên, đặt lên bàn khách. Anh hất đĩa hoa quả xuống, nửa người chèn lên người cô.
"Bé con, hôm nay chúng ta chơi ở đây đi."
Tịnh Hề:"..." Cả cái biệt thự này chúng ta chỉ thiếu chơi nhau ở sân vườn nhà hàng xóm thôi.
Ở tiểu thế giới này, Tịnh Hề không có sinh con được. Thế là bọn họ đi nhận con nuôi nhằm kế thừa gia sản. Lúc đầu ông bà Trầm rất không đồng ý, nhưng xuôi theo thời hạn, thái độ bọn họ dần mềm đi.
Tịnh Hề chỉ sống đến năm bốn mươi tuổi, sau đó cô đi theo chuột nhỏ về. Mọi chuyện diễn ra ở đây chẳng liên quan gì tới cô nữa.
\[...\] Vô lương tâm vừa thôi.