Xuyên Nhanh: Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không - Chương 27: ngăn cản em trai nam chính hủy diệt thế giới (27).




Tịch Mộ cúi người, lại gần thắt dây an toàn cho Tịnh Hề. Hơi thở nam tính phả vào mặt cô, người đàn ông không kìm lòng được mổ nhẹ vào môi cô, liếm liếm vài cái.

Tịnh Hề chớp chớp mắt, vòng tay qua cổ hắn, đáp lại. Kĩ thuật hôn của cô đã thăng cấp rồi. Hai người môi lưỡi quấn quýt thật lâu, không khí trong xe dường như đang nóng lên. Hôn chán chê, Tịch Mộ mới buông cô ra, đáy mắt hắn tràn đầy tình dục nguyên thủy. Che đi hạ thân bất thường kia, hắn rầu rĩ thở dài một tiếng..

Lại thế rồi...

Chỉ cần cô ôm hôn, đụng chạm nhẹ với hắn là cái kia liền...\*\*\*\*\* \*\*\*.

Không được, bé con còn non quá. Dù thèm muốn đến mấy, hắn cũng không cầm thú đến mức...

Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.

Nghĩ nhiều sẽ bị hoả vượng mất.

Tịch Mộ xua đuổi hình ảnh trong đầu, nhìn người bên cạnh, ôn nhu cười: "Bé con, thế em định đi đâu thế?"

"Em chuẩn bị đi mua sắm nhưng nếu anh về rồi thì chúng ta vào nhà trước đã."

"Không vội, anh đưa em đi siêu thị mua đồ ăn tối."

Tịnh Hề rất vui mừng đồng ý, cô nhớ cơm hắn nấu lắm rồi.

Hai người lái xe đi siêu thị, Tịch Mộ rất chăm chú mua từng nguyên liệu các thứ, còn Tịnh Hề gom hết đống đồ ăn vặt nhét vào xe đẩy, cô còn mua thêm mấy món đồ ăn nhanh nữa.

Tịch Mộ không hài lòng tí nào cả, ăn những đồ này không tốt cho sức khỏe của bé con. Hắn định để lại đống thứ này nhưng Tịnh Hề cứ nài nỉ cầu xin. Cuối cùng Tịch Mộ quyết định mua về, hắn sẽ đem đống đồ này khoá vào tủ đề phòng bé con ăn nhiều quá.

Hừ, đồ ăn hắn nấu không đủ ngon hay sao mà cô còn mang đồ ăn nhanh về.

Thanh toán tiền, về nhà, Tịch Mộ lập tức đem đống đồ ăn vặt cất đi, Tịnh Hề bĩu môi bất mãn: "Em mua về để ăn, anh cho vào tủ làm gì chứ?"

Nhét vô tủ còn khoá lại?

Ác độc, không có lương tâm!!!

Tịch Mộ nhìn bộ dạng phùng mang trợn má của cô, hắn đeo tạp dề vào, cắn nhẹ má mềm của cô một cái: "Bé con ngoan nào, ăn nhiều không tốt."

"Nhưng em muốn!"

Hắn lấy ra một gói đưa cho cô: "Mỗi ngày chỉ ăn một ít thôi."

Tịnh Hề:"..." Ăn ít thì ăn ít!

Đợi anh không ở nhà tôi sẽ mua thêm.

Gần đến giờ ngủ, Tịnh Hề mới đi tắm. Tắm táp xong xuôi, cô cầm khăn lau qua tóc, bước vào phòng. Tịch Mộ một thân đồ ngủ đứng trước bàn học cô, tay hắn cầm bức thư màu hồng dán một cành hoa. Tịch Mộ thấy cô ra rồi, hắn cầm bức thư lên: "Đây là gì thế, hửm?"

Tịnh Hề liếc mắt qua, tay mở ngăn kéo lấy máy sấy, thản nhiên nói: "Đó là thư tỏ tình mà anh bạn cùng trường đưa em."

"Em có đồng ý không?"

Tịnh Hề cảm thấy lúc này giọng điệu nói chuyện của Tịch Mộ có chút...quỷ dị. Cô nhìn hắn như nhìn tên thần kinh: "Em có anh rồi còn đồng ý cái gì nữa."

\[ Ting! Độ hảo cảm của nhân vật đối với kí chủ là 93%.\]

Tịch Mộ đặt lá thư xuống, hắn lại gần cô, cầm máy sấy: "Để anh sấy tóc cho."

Tịnh Hề không phản đối, cô để mặc hắn làm. Cơn buồn ngủ dần ập tới, Tịnh Hề gục đầu trên bàn, nhắm mắt lại.

Tịch Mộ tắt máy sấy đi, vuốt vuốt mái tóc dài của cô, khom người bế cô gái, đặt lên giường. Hắn cũng nằm cạnh cô. Trong bóng đêm, ánh mắt người đàn ông sáng rực, hắn kéo cô vào lòng mình, mặt cọ cọ với má mềm của cô rồi lại hôn hôn lên môi cái.

"Ưm.."

Sợ cô tỉnh, Tịch Mộ mới dừng hành động hôn hít lại, chỉ chăm chú ngắm nhìn gương mặt của người trong lòng.

Bé con thật đẹp...

"Em đã có anh rồi..."

Nhớ đến lời cô nói tối nay, mắt hắn đỏ ngầu...

Đúng vậy, bé con à! Em chỉ cần có anh là đủ rồi...

Em là của anh cơ mà...

Em mà có thêm người khác nữa thì anh sẽ tự tay giết chết tên đó.

Nếu chuột nhỏ ở đây chắc ngất luôn với nụ cười bệnh hoạn trên mặt của người đàn ông mất.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Mấy tháng sau.

\[ Kí chủ đại nhân, hôm nay nam chính cầu hôn với nữ chính đó.\] Chuột nhỏ vui vẻ, vậy là nhiệm vụ sắp thành công rồi.

Tịnh Hề đang ăn mì tôm nhướng mày một cái.

Nhanh vậy sao?

\[ Không nhanh đâu kí chủ, bọn họ quen nhau bảy năm rồi mà.\] Kí chủ thật là...

Có đầy cặp đôi quen vài tháng đã kết hôn luôn rồi.

Nam nữ chính lâu vậy mới kết hôn là bình thường nha.

Tịnh Hề cắn đũa, bắt đầu suy nghĩ...

Chuột nhỏ chợt cảm thấy không ổn: \[ Kí chủ, ngài đang nghĩ gì vậy?\]

Không, ta chẳng nghĩ gì hết.

\[...\] Chuột nhỏ rất sợ kí chủ làm gậy đánh uyên ương. Nó chỉ mong cô ấy hãy cố gắng để cho nhiệm vụ hoàn thành.

Tịnh Hề không nghĩ nữa, tiếp tục cúi đầu ăn mì tôm.

Mlem, mlem, trình độ nấu mì tôm của bổn bảo bảo đã lên cảnh giới siêu phàm.

\[...\]

Hai tuần nữa trôi qua, một ngày Tịch Mộ đưa cô đi ăn tiệc...

Là tiệc lễ kết hôn của nam nữ chính.

Ngồi trên ghế ngước lên lễ đường, nhìn cặp nam nữ hạnh phúc hôn nhau nồng thắm, Tịnh Hề thực tò mò nếu bây giờ cô chiếu lên đó đoạn phim nóng của Như Mạt và Trần Tích thì tràng cảnh sẽ như thế nào nhể?

\[ Đừng mà kí chủ, nhiệm vụ sắp ok rồi sao ngài cứ muốn phá vậy?\] Chuột nhỏ mệt cả tim, trong lúc đi đến đây, nó đã khuyên cô trăm lần là không nên phá hư nhiệm vụ rồi.

Tức chết chuột!!!

Tới thế giới sau sẽ không cho cô ấy làm nhiệm vụ kiểu này nữa...

Quá nguy hiểm!