"Sao lại thế này?"
"Sao lại thành ra thế này?"
Hoàng cung Thebes, máu chảy thành sông. Từng ngọn đuốc lửa thắp sáng di động trong bóng tối. Chạy từng bước chân mất quy luật về hướng nội điện nữ vương. Tiếng gào khóc kinh thiên động địa tràn ngập căm phẫn vang vọng giữa màn đêm đầy quỷ mị. Trong nội điện chính, người đàn ông thân hình cao lớn nay thẫn thờ gục ngã trên nền đất. Khăn trùm đầu rớt xuống nền đất lạnh băng. Mái tóc nâu dài xoã tung ra sau lưng...Lưỡi kiếm bạc nhuốm máu tươi nằm cạnh người chàng ta, máu đỏ vẫn còn đọng lại...
Chính điện yên tĩnh, không khí quái dị đến phát sợ. Đứng dậy ngồi bên thành nệm bông, Feyrld đưa tay ôm lấy cái xác lạnh ngắt của người thương vào lồng ngực. Gò má nam tính cọ cọ với má bánh bao đã sớm mất đi nhiệt độ của Tịnh Hề. Ở một góc mà ám vệ không nhìn thấy được, một giọt lệ pha lê từ khoé mắt của người đàn ông khẽ rớt xuống mi mắt thiếu nữ...Vòng tay run run ôm bé con mà không biết phải làm gì...
Vì sao...
Rõ ràng mới tháng trước, cục cưng vẫn còn chạy tới hoàng cung Arasyland hòng bắt người từ tay chàng, đùa bỡn chàng, hoảng sợ chàng...
Thế mà đùng một cái, đa quốc chợt nhận được tin báo nữ hoàng Ai Cập đã tạ thế. Dành bảy mươi ngày ngày để các quan tư tế mang thân thể của người đi ướp xác. Gột rửa bằng nước sông Nile, hòng cho linh hồn nữ hoàng có thể về bên nữ thần mẹ Sông Nile. Phong tục ướp xác người chết của Ai Cập, Feyrld đã từng tìm hiểu sương sương. Nghĩ đến cơ thể tinh tế, xinh đẹp từng khiến chàng điên cuồng nay lại bị kẻ khác tùy tiện đụng chạm, sờ mó. Lại còn để lại các vết dao là chàng muốn chém người rồi...
Feyrld không tin...
Chàng không tin bé con của mình đã đi đời nhà ma...
Thế là Feyrld phải vượt trăm ngàn dặm gấp gáp chạy tới Ai Cập. Đích thân đột nhập vào thần điện hoàng cung để tìm người...
Ngay khi nhìn thấy cái xác vô sức sống tĩnh mịch nằm trên nệm. Màn trướng bị gió cửa sổ thổi tung bay, làm mờ đi bóng hình của nàng...Chàng biết...
Bé con chết thật!
Chết thật rồi...
Vùi đầu vào mái tóc đen dài thoang thoảng hương vị thơm ngọt y kẹo đường, Feyrld run run mi mắt. Không ai rõ được chàng ta đang chìm đắm cái gì. Sau cùng, lấy tấm chăn mỏng cuộn quanh người Tịnh Hề, chàng ta bế người ra khỏi cửa. Động tác nhẹ nhàng như thể đang người trong ngực là mảnh pha lê dễ dàng tan vỡ. Nhấc từng bước chân nhanh nhẹn ra ngoài cửa....
Tuy bên ngoài chính điện tiếng khóc lóc lầm than, song xung quanh thần điện lại không có một tạp âm nào xen ngang cả. Đối với tất cả những người sống trong hoàng cung Thebes, Feyrld đều lệnh cho quân đội của mình giết chết...
Bé con không còn, đám người đó sống làm gì nghĩa lý gì nữa? ( Đạo lý mới của biến thái à anh????.)
"Giải quyết hết đi. Nhanh chóng gửi tin báo cho em trai ta, hoàng cung Thebes đã thất thủ." Ném lại duy nhất hai câu này, Feyrld vững vàng dời đi. Bóng lưng áo trắng nổi bật trong đêm tối bỗng dưng trở nên bi lụy, buồn bã đến tan nát cõi lòng...
Dù cho là hoàng thân của Arasyland đế quốc, nhưng Feyrld tuyệt nhiên không hề nắm trong tay tí binh quyền nào. Nhưng vẫn không có một tên nào dám to gan mà đi chọc giận chàng ta. Kể cả có là hoàng đế đi nữa cũng phải nể mặt anh trai mình ba phần...
Tại sao ư?
Tại vì, quân đội mà tự tay chàng ta huấn luyện...có thực lực rất kinh khủng...
Và trong một đêm mưa gió máu tanh thế này, đám đội quân này đã tước đoạt rất nhiều sinh mạng của nhiều người...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sẽ như thế nào?
Nếu như ngươi đạt thành một cuộc giao dịch với thần linh...
"Cách này...sẽ thành công sao?" Nam nhân một thân áo trắng thanh khiết, vắt chân ngồi bên ghế gỗ. Bàn tay to phủ nhẹ lên mu bàn tay tái nhợt của mỹ nhân đang nằm "ngủ say giấc" trên giường băng. Dịu dàng cùng si mê trong đáy mắt dập dờn, hận không thể nhấn chìm người yêu vào trong đó...
Sự cố chấp của người đàn ông này...thật mẹ nó đáng sợ!
Lão già gầy gò mặc áo thô, quần rách. Hai mắt nhắm nghiền, trầm tư một lúc. Lão ta khẽ mấp máy môi, khó nhọc nói một vài chữ đứt đoạn: "Sẽ thành. Nếu ngài tình nguyện đánh đổi..."
"Đánh đổi gì?" Khó khăn tới mấy, cũng không làm khó chàng được...
...
Thần Osiris - thần cai quản thế giới âm phủ. Theo quan niệm của người Ai Cập cổ...
Tương truyền, năm nghìn năm trước. Có một loại cấm thuật đã dần dần lan truyền. Cho dù độ khó vô biên cùng tính hư cấu của nó, nhưng vẫn có kẻ tình nguyện đâm đầu lao vào..
Song cái giá đó, không phải ai cũng trả được.
Cuối cùng, cũng chẳng rõ ai đã thành công trong việc khai triển cấm thuật này chưa...Tại vì những người chứng kiến lại không đủ tuổi thọ sống lâu để xem được kì tích...
Thuật cải tử hồi sinh...
Cấm thuật đã bị thất lạc từ lâu. Nhưng không hiểu vì cái gì, mà vị tư tế Ai Cập trước mặt Feyrld lại rành nó đến vậy. Sử dụng giọng điệu già nua run lẩy bẩy, lão ta thở từng hơi nói chậm rãi: "Nếu ngài nguyện đánh đổi, đợi chờ được nàng ấy. Thần Osiris sẽ phù hộ cho hai người. Nhưng điều kiện là..."
...
"Ngài phải trở thành quỷ sống."