"Em phải đi cùng anh sao?" Tịnh Hề ngước mắt lên nhìn, đặt thìa cháo xuống. Liếm liếm khoé môi.
Lạc Cẩm Tu cầm khăn ăn chùi hộ cô, rũ rũ mi mắt nhìn tiểu thiên sứ: "Em không muốn đi cùng anh?"
Tịnh Hề trầm ngâm suy nghĩ, đi với anh ta à...
Nói thật chứ, đôi khi cô cảm thấy hơi sờ sợ Lạc Cẩm Tu ấy. Dường như có cái gì đó...
Đang dần thay đổi.
Càng ở bên anh ta lâu, bản chất của anh càng lộ rõ.
Dính người, điên điên và đặc biệt cực kì biến thái.
Cô còn nhỏ tuổi như vậy, thế mà có mấy lần anh ta định lau súng cướp cò rồi đấy.
Nếu không phải bảo bảo thông minh thì sớm đã bị hấp diêm.
Sang chấn tâm lý!
Chỉ sợ hai ba năm nữa, anh ta không nhịn được mà ấy ấy thì chớt.
Da đầu không khỏi tê dại hết cả lên bởi cái nhìn dịu dịu dàng dàng của Lac Cẩm Tu. Tịnh Hề không biết phải nói thế nào để biểu đạt lời từ chối của mình. Cô cầu cứu sự trợ giúp từ cậu chuột...
Bếu ơi, cứu bảo bảo với!
\[...\] Cô vừa gọi ta là gì?
Bếu???
Gì thế?
Tên ta là Chuột mà. \(Tên của nó đấy. Đặc biệt chưa????\)
"..." Ngươi vốn là một con chuột, đặt tên là Chuột???
Lag à?
Ngươi béo phì phì nộn nộn, ta sẽ gọi ngươi là Bếu.
Bếu bếu bếu.
\[ Không, phải gọi Chuột, Chuột, Chuột!\] Nó béo khi nào chứ!
Phi phi, tuy nó ăn rất nhiều đồ ăn, nhưng chưa có tăng cân lần nào hết.
Kí chủ, cô không để ý, từ lúc gặp mặt tới giờ, nó vẫn duy trì vóc dáng tròn tròn này à?
Chuột bếu cùng Tịnh Hề cãi nhau loạn cả lên, hoàn toàn bỏ quên ai kia đang ngồi cạnh. Lạc Cẩm Tu chờ cả nửa ngày cũng không thấy câu trả lời, nhìn vào đỉnh đầu đáng yêu của cô nhóc, ánh mắt u ám hẳn đi.
Không, bằng mọi giá phải đưa em ấy đi cùng.
Anh ghét ở một mình.
"Ớ..." Tịnh Hề chưa nghĩ ra câu nào thật hay để diss lại chuột nhỏ, thân thể chợt bị ôm lấy. Hương thơm bạc hà nam tính vẩn vờn quanh sống mũi.
Chuột béo định nói thêm vài câu gì đó. Ai ngờ nó đảo mắt, vô tình thấy được gương mặt tà ác của nam phụ đại nhân...
Nuốt nuốt lấy nước bọt...
Ừng ực...
Ôm lấy cặp mông to...
Chạy thôi! Kí chủ, ngài tự cầu phúc đi.
Bái bai.
"Anh Cẩm Tu, anh định làm gì?" Tịnh Hề hoảng cả người. Anh ta...anh ta thế mà...
Dám ôm ngang cô.
Đã bảo là ta "nhớn" rồi mà!
Buông tay!!!
"Hôn em." Lạc Cẩm Tu lời ít ý nhiều, rất soái khí, rất ngầu lòi mà đè đầu Tịnh Hề ra, cúi người chụt chụt.
"Em mà không đồng ý, anh sẽ hôn em tới khi nào em gật đầu thì thôi." Tịnh Hề nghe lời Lạc Cẩm Tu nói mà trợn ngược cả hai mắt lên.
Hả hả hả, cái gì cơ?
Thế quỷ nào là hôn cho tới khi ta đồng ý chứ?
Phương thức ép buộc kiểu mới à?
Cô cố lui lại cũng không thể, bắp đùi rắn chắc của thiếu niên chặn lại hai chân thon dài đang giãy nảy của thiếu nữ. Lạc Cẩm Tu năm nay vừa đủ mười tám, huyết khí phương cương. Trước giờ, chỉ khi bé con ngủ, anh mới dám làm mấy cái trò đồi bại này. Nay được hôn trực tiếp như vậy, máu nóng trong người không khỏi gào thét, sôi sục.
Ôi mẹ nó, bé con đừng phản kháng mà, anh sẽ càng có thêm tình thú đấy.
Tịnh Hề nếu biết được trong não anh ta chứa gì, đảm bảo cô ấy sẽ đòi đi chết ngay cho xem.
A a a! Nam nhân điên!
Tịnh Hề khép hờ mắt lại, đôi môi đỏ xinh, lấp lánh ánh bọt. Mái tóc hoàng kim lất phất trên trán, hơi thở có chút khó khăn. Ngạc nhiên nhất là sau lưng cô, đôi cánh trắng thánh khiết, mềm mại xoè mở rộng ra. Hai má ửng hồng, thật mê tình. Tràng cảnh này, có khác gì với hình ảnh thiên thần sa ngã đâu...
Bị ác quỷ kéo sâu vào cánh cửa địa ngục, vẫy tay vĩnh biệt nơi thiên đàng.
Lạc Cẩm Tu hít một hơi sâu, gương mặt tuấn tú chôn ở hõm cổ cô nhóc. Cả cơ thể anh run rẩy mãnh liệt. Thiếu niên ác độc nhìn chòng chọc hai chiếc cánh trắng hào quang vạn trượng, tròng mắt ngâm máu híp lại...
Chỉ cần bẻ gãy...
Chỉ cần bẻ gãy nó thôi...
Là bé con sẽ không dời đi được nữa...
Em ấy không muốn cùng anh rơi xuống vực tối địa ngục, anh tình nguyện vì em sinh sống ở trần gian.
Nhưng nếu em ấy đòi về thiên đường, anh biết làm sao giờ?
Ác quỷ vốn không thuộc về thiên đàng.
Mà thiên sứ, lại rất dễ dàng...
Móng vuốt sắc lạnh lướt qua từng sợi lông vũ tinh xảo, sờ tới phần lưng của Tịnh Hề, động tác của Lạc Cẩm Tu bèn bất động...
"Anh Cẩm Tu..." Tịnh Hề giật bắn người, co rụt hai chân lại, đẩy mạnh cục thịt to đùng đang đè trên người cô ra, ánh mắt phủ lên một tầng hơi nước...
Nhưng vô dụng...
Lạc Cẩm Tu ghìm chặt cô nhóc lại, trông biểu cảm bé con đau đớn đến thế. Tim anh bất giác ngừng đập, bàn tay to che lại vết xước nhỏ đang rỉ máu...
Vừa rồi lỡ tay...
Con mắt đỏ biến mất, trở về tròng đen nguyên dạng. Tịnh Hề đau tới mức cắn rách cả môi dưới, tay nhỏ cố rờ rờ tới phần lưng cánh, song không hề dễ dàng gì...
Sao đau thế trời???
Như kiểu có ai đó xiên nhát dao vào lưng ấy.
Đau, đau, đau, đau, đau.
Cánh của ta!!!