“Anh . . .” Hạ Hoành Đình nghe thấy Nguyễn Nhuyễn muốn nói chuyện riêng với mình, trên khuôn mặt hiện lên vài phần vui mừng, nhưng mà lại không muốn biểu lộ cảm xúc của mình trước mặt người khác, cho nên rất nhanh liền thu lại.
Trấn an vẻ mặt thê lương bi ai của Trần Tiểu Ngải một chút, rồi đuổi người ra ngoài.
“Hạ tổng.” Trần Tiểu Ngải nào dám an tâm rời khỏi, cô ta tuy rằng chướng mắt nam chính, tuy nhiên không thể phủ nhận trái tim rung động của mình.
Nguyễn Nhuyễn lại là vị hôn thê từ nhỏ của Hạ Hoành Đình, cô ấy . . .
Chỉ là lúc này, nếu như cô ta không rời khỏi, Nguyễn Nhuyễn chắc chắn sẽ nhắc đến chuyện cánh tay bị phỏng.
Nặng nhẹ nhanh chậm, Nguyễn Nhuyễn còn phân vân một lúc.
Mỗi bước đi lưu luyến, khuôn mặt ngập tràn nước mắt, thật cẩn thận buông lỏng bàn tay đang nắm ống tay áo của Hạ Hoành Đình, đi ra khỏi phòng bệnh.
“Bông hoa sen này thật trắng.” 9488 không nhịn được chửi thề một câu.
“Lòng không được thay đổi như thế.” Nguyễn Nhuyễn hừ nhẹ một tiếng, phản bác một câu.
9488 lại một nữa ngồi ngay ngắn.
Trong phòng bệnh ngoại trừ Trần Tiểu Ngải còn có một cái phông nền khác.
Nhưng mà Nguyễn Nhuyễn cũng không có ý bảo cô ấy ra ngoài, cô trợ lý nhỏ ngoan ngoãn đứng một bên, tự làm một cái phông nên thật tốt, vẫn luôn không nhúc nhích.
“Tiểu Nhuyễn.” Nhìn người ngồi trên giường bệnh, sắc mặt hơi tái, khuôn mặt lạnh lùng, Hạ Hoành Đình mềm lòng vài phần.
Lúc mở miệng nói, đều dịu dàng hơn không ít, giây tiếp theo, liền nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu, lúc này khẽ nhếch miệng cười, dịu dàng nói: “Hạ Hoành Đình, chúng ta từ hôn đi.”
Không đợi Hạ Hoành Đình phản ứng lại, Nguyễn Nhuyễn thu hồi ánh mắt, hơi cúi đầu, làm cho người khác không thấy rõ vẻ mặt của cô, giọng nói thấp thấp tiếp tục truyền đến: “Vừa rồi anh và Trần tiểu thư kẻ tung người hứng, tôi cũng thấy rõ rồi, nếu như anh đã tìm được người mình thích, chuyện hôn ước của chúng ta, cũng không cần thiết phải duy trì.”
Trong phòng bệnh lạnh lẽo, vẻ mặt cô gái đáng thương, lời nói còn mang theo vài phần oán giận, Hạ Hoành Đình chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, lại cảm thấy Nguyễn Nhuyễn đang tự thương hại mình, cho nên mới nói ra những lời như vậy.
“Tiểu Nhuyễn, sao em lại nghĩ như thế, Tiểu Ngải chỉ là trợ lý của anh, bọn anh cũng không có quan hệ gì, anh cũng biết khoảng thời gian này anh xem nhẹ em, em yên tâm, hết khoảng thời gian này, anh liền xin nghỉ dài hạn, đưa em ra ngoài chơi, Tiểu Nhuyễn . . .” Đại khái là không khí quá tốt, cũng có thể là hôm nay Nguyễn Nhuyễn đột nhiên không giống những hôm khác, lúc trước cảm thấy giống canh suông, Nguyễn Nhuyễn không hề có tình cảm, hôm nay ở trong mắt Hạ Hoành Đình, phá lệ có mị lực.
Cho nên, sau khi nói xong, Hạ Hoành Đình tiến lên một bước, nhẹ nhàng ngồi ở mép giường.
“Bị trợ lý ôm vào trong ngực a, Hạ tổng thật là tốt.” Sau khi Hạ Hoành Đình ngồi xuống giường, Nguyễn Nhuyễn đột nhiên ngẩng đầu, cười nhạt mở miệng hỏi lại một câu.
Ngữ điệu trào phúng, chẳng hề che dấu chút nào, đặc biệt trên khuôn mặt còn lộ ra vẻ khinh thường.
Lòng tự trọng của đàn ông trong Hạ Hoành Đình lập tức bị khích phát, còn không kịp cảm nhận được sự ấm áp, liền đứng dậy, giọng nói không tự giác cất cao nói: “Tiểu Nhuyễn, anh biết em yêu anh, chuyện của anh và Tiểu Ngải, căn bản chẳng có gì cả, em có thể đừng lấy cớ làm loạn được không?”
“Được a, nếu anh không ngại tôi và tiểu công tử nhà họ Nguyên đi chơi dài ngày bên ngoài như vậy, liền coi như tôi chưa từng nói gì.” Nguyễn Nhuyễn vốn không thèm để ý đến thái độ của Hạ Hoành Đinh.
Nhẹ nhàng nói không nghe, nhất định phải để mình giáo huấn đối phương cách làm người sao?
Có thể, hồ ly nhỏ đang lúc rất rảnh rỗi đây.
[Nếu đọc đến đây rồi mà thấy truyện hay thì đừng ngần ngại cho mình một vote nha]
Hết chương.
20200415
See u next month❤