Xuyên Nhanh: Cùng Anh Ngắm Biển Sao Trời Mênh Mông

Xuyên Nhanh: Cùng Anh Ngắm Biển Sao Trời Mênh Mông - Chương 12-2: NỮ PHỤ HÀO MÔN (13)




Thiếu nữ vốn dịu dàng hoạt bát, trong nháy mát trở nên buồn.

Lúc này Nguyễn Nhuyễn trong mắt Lục Thừa, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.

Nhiệt huyết trào ra từ trong xương, vẫn luôn đốt cháy sợ tóc.

Lục Thừa cảm thấy da đầu mình đã tê rần, những điều đó đã gợi lên du͙ƈ vọиɠ, mặc kệ thế nào cũng không áp chế nổi nữa.

Đặc biệt Nguyễn Nhuyễn chẳng sợ hơi cúi đầu, thế nhưng xương quai xanh tinh xảo, vẫn lộ rõ trước mắt.

Tinh xảo như vậy, hoàn mỹ như vậy, xương quai xanh làm cho người ta hài lòng, liền ở cách đó không xa, quả hồng mềm câu dẫn Lục Thừa.

Trên mặt rơi xuống mấy sợi tóc, như ẩn như hiện, điểm câu dẫn trí mạng.

Lục Thừa nhẹ nhàng chuyển ánh mắt, chỉ là hơi chớp mắt, trong đầu tất cả đều là làn da trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo.

Tiểu bạch thỏ không phải tiểu bạch thỏ, mà là yêu tinh hút máu người.

Lục Thừa thầm mắng trong lòng, con thỏ trắng nhỏ này vội vàng trêu chọc mình, như vậy liền bị con sói xám là mình lừa về nhà, cũng không thể trách người khác được.

Thời điểm ý thức được suy nghĩ của mình, Lục Thừa có chút kinh ngạc.

Nhiều năm như vậy, thói quen không có chỗ ở cố định, thói quen kíƈɦ ŧɦíƈɦ chính mình, đương nhiên khó có được tình yêu nam nữ, sinh ra nhiều tâm tư như vậy.

Mà bản thân lại sinh ra tâm tư với người trước mặt.

Một tiểu bạch thỏ trông nhỏ yếu bất lực, thực tế là một tiểu yêu tinh âm thầm câu dẫn lòng người.

Anh sống đến năm 27 tuổi mới lần đầu động tâm, câu dẫn tâm trí anh xao động chỉ có thể là yêu tinh này.

Anh còn có thể làm sao bây giờ?

Không muốn thua quá thảm, cũng chỉ có thể đầu hàng.

Rõ ràng lúc mới gặp tiểu yêu tinh này, không có cảm giác như vậy.

“Mau xuống đây, để bác sĩ xem giúp cô.” Lục Thừa lại một lần nữa dùng lưỡi đỡ đỡ hàm trên, đem âm thanh khàn khàn của mình, đè nén tất cả, lại càng cảm giác như đang mời gọi.

“Được nha.” Nguyễn Nhuyễn cũng không để ý, miệng vết thương trên cánh tay cô cũng không chăm sóc cẩn thận.

Thậm chí vì để dụ dỗ một tiểu ác ma sập bẫy, cô còn không kiêng nước tắm rửa sạch sẽ vài lần.

Hiện giờ miệng vết thương đã đỏ lên một chút, còn chưa kết vảy.

Hồ ly nhỏ đã tu luyện được trăm triệu năm, chút đau đớn này chẳng thèm để trong lòng

Bao lần lôi kiếp tấn chức, nó đều bình tĩnh, còn sợ vết thương nhỏ này.

Nguyễn Nhuyễn rất nhanh xuống lầu, ngồi trên sô pha, tùy ý để Lục Thừa lật xem cánh tay mình.

Thoải mái hào phóng, nửa điểm cũng không ngượng ngùng.

Trợ lý nhỏ trốn phía sau, ngoan ngoãn làm một bức tường vô hình.

“Có phải không giữ gìn cẩn thận, nhiễm trùng rồi.” Không cần nhìn kỹ, liền biết, miệng vết thương này đã bị nhiễm trùng, Lục Thừa mặt hơi cúi mở miệng, giọng trầm thấp, nghe không ra cảm xúc gì.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương đỏ ửng.

Diện tích bị phỏng, kỳ thật cũng không lớn.

Một cốc cà phê thôi, có thể đổ ra được bao nhiên.

Không đủ một bàn tay lớn, chỉ là da của Nguyễn Nhuyễn trắng nõn, đột nhiên xuất hiện một vết thương như vậy.

Đặc biệt sau khi rửa sạch bọt nước, miệng vết thương lại không kịp thời khép lại, một vết thương trông thảm như vậy ở chỗ đó, phá lệ chói mắt.

Nghe nói tiểu yêu tinh kia là trợ lý của vị hôn phu, vô tình làm đổ.

Môi răng Lục Thừa khẽ nhúc nhích, lại không phát ra tiếng, chỉ là khuôn mặt đen thêm vài phần.

“Ngô, không nhịn được, tắm rửa một cái, có thể là không che lại kĩ.” Đối với nghi ngờ của Lục Thừa, Nguyễn Nhuyễn nghiêng đầu, giống như thiếu nữ trong sáng, nhẹ nhàng nói một câu.

Giọng nói mềm mại, âm cuối mê hoặc lòng người.

Nếu chỉ vậy, cũng liền thôi.

Cố tình ra vẻ thiếu nữ trong sáng, nhưng chân nhỏ lại không quá nghe lời, cố tình cọ vào mắt cá chân của anh.

Xin vui lòng ủng hộ editor và truyện trên nguồn duy nhất tại truyenwiki1.com!

[Nếu đọc đến đây rồi mà thấy truyện hay thì đừng ngần ngại cho mình một vote nha]

Hết chương.