Xuyên Nhanh: Cô Gái Đến Từ Địa Ngục

Chương 1: Là kết thúc, cũng là bắt đầu




Ánh đèn neon của thành phố sáng chói, những ngọn đèn rực rỡ phản chiếu trên nửa bầu trời tối đen. Màn đêm và ánh đèn hòa quyện làm lu mờ những vì sao, tạo nên một sự tĩnh mịch kỳ dị làm người ta sợ hãi.

Đêm hè lúc nào cũng oi bức khiến cho lòng người dễ sinh cáu kỉnh, vài ba cơn gió nhẹ lướt qua cũng không thể xoa dịu nỗi bức bối tích tụ trong lòng. Người đi đường vội vã, mồ hôi túa ra chảy từ cổ xuống lưng rồi biến mất dưới lớp quần áo, chỉ để lại một chút dấu vết mờ nhạt.

Trong thành phố, dưới trời xanh, trên đất hoàng thổ, nhân loại nhỏ bé như con kiến đều vì ham muốn cá nhân mà bôn ba, nào ai có thể mãi mãi bằng lòng với cuộc sống của mình.

Cửa sổ sát đất vỡ tan, mảnh thủy tinh tung tóe trên sàn, phiến kính trong suốt dường như lóe lên những vệt đỏ. Phần lớn mảnh vỡ rơi xuống dưới lầu, cơ bản không có ai xui xẻo bị rớt trúng.

Tiếng còi chói tai của xe cảnh sát cắt ngang màn đêm tĩnh mịch. Người chết còn chưa kịp phát ra tiếng hét, người qua đường tò mò dừng lại rồi chầm chậm bước tới, như là ăn ý đều cầm chặt khối hình chữ nhật nhỏ. Âm thanh chụp ảnh "tách tách" chung quy vẫn không vượt qua tiếng hú của còi cảnh sát, tiêu tan trong không khí.

Trên TV, một tin tức được phát sóng khẩn cấp đủ để gây chấn động toàn thành phố cũng như toàn bộ giới thương nghiệp. Người dẫn chương trình cầm micro, trong mắt không rõ là sự kích động vì cơ hội được thăng chức, hay là sự thương hại người rơi nát bét đang nằm trong vũng máu kia, chẳng ai rảnh rỗi mà tìm hiểu chi tiết.

# Doanh nhân trẻ nổi tiếng rơi từ tầng 19, tử vong ngay tại chỗ. #

Thật là một tiêu đề thu hút người xem, thật là một nội dung làm người ta khiếp sợ, không ai nghĩ tới chuyện sẽ diễn ra thế này.

Không, có một người nghĩ tới.

Trước cửa sổ sát đất, màn hình LCD nhấp nháy, âm lượng TV được điều chỉnh tới mức tối đa, một bóng người màu đỏ quỳ gối trên tấm kính cường lực vỡ vụn, sự đau đớn kịch liệt cũng không thể xóa nhòa nụ cười trên gương mặt cô.

Máu tươi theo vô số vết cắt trên cẳng chân chảy dọc xuống nền nhà lạnh lẽo. Ánh sáng trắng chói mắt phát ra từ ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt có phần điên cuồng của người phụ nữ. Lúc này, nửa người cô đang nhô ra trên tầng cao, nhìn xuống thi thể đã nhỏ đến mức không thấy rõ, cười hết sức cay đắng.

Cuối cùng, kẻ gần như đã chiếm hết nửa đời người của cô, giết chết cha mẹ cô, cướp đoạt tài sản nhà cô, hủy hoại đứa con của cô, cầm tù bạo lực cô không biết ngày đêm, biến mất rồi.

Tin tức xác nhận tử vong truyền từ TV vào màng nhĩ. Không ai biết rằng cô đã chờ đợi thời khắc này bao lâu rồi, bởi vì những ai quan tâm cô đều đã từng người từng người rời đi từ sớm.

Ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa, thấy không có ai trả lời thì dần biến thành phá cửa. Cuối cùng cánh cửa bị người ta đạp mạnh một phát văng ra.

Bàn tay cầm súng của người cảnh sát trẻ run lên, nhất là khi anh ta thấy người phụ nữ nọ, tay trái cầm mảnh thủy tinh đang nhỏ máu, cổ tay phải có một vết cắt dài bằng ngón tay. Súng của vị cảnh sát trẻ rơi xuống đất.

Máu tươi càng tô thêm vẻ đẹp lộng lẫy quyến rũ của người phụ nữ, nhiều đến nỗi như sắp bao phủ cô ấy. Máu đỏ uốn lượn theo những mảnh thủy tinh chảy xuống dưới tầng, trùng hợp lại nhỏ trúng một vũng máu khác, bất đắc dĩ dung hoà vào nhau.

Mọi thứ đều đã qua rồi, đó là chuyện cũ của cô.

【Liên Thanh, nữ, 30 tuổi, phạm tội tự sát, không được phê chuẩn bước vào vòng luân hồi. Tầng mười tám địa ngục đã chật kín người, cho nên giao cô cho tầng mười bảy chúng tôi, chịu hình phạt luân hồi vô tận. Đây đã là lần thứ ba tôi giải thích cho cô rồi, cũng là lần cuối cùng đấy có hiểu không?】

Giọng nói vô cảm vang lên trong không gian nhỏ bé âm u, trên người Liên Thanh vẫn là bộ váy đỏ rực kỳ lạ như cũ, nhưng lần này ở cẳng chân cô đã không còn những vết thương.

Cô đã khá quen thuộc với nơi tối tăm này, quen thuộc đến mức không còn sợ hãi nữa.

Nhưng cô vẫn chầm chậm lắc đầu như trước. Không phải cô không hiểu, mà cô thật sự không muốn hiểu.

Cô cho rằng con người chết đi là hết, chứ chưa bao giờ nghĩ còn có kiếp trước kiếp sau, khi chết đi còn có thể đầu thai chuyển kiếp, bắt đầu sống đời người tiếp theo.

Chỉ là điều tốt lành này không bao gồm những kẻ đã phạm tội ác tày trời khi còn sống, hay những người đã từ bỏ cuộc sống của chính mình. Vừa vặn thay, hai tội này cô đều phạm phải.

Trước mắt là con quỷ với nửa thân biến mất, cầm một cuốn sách trong tay, không có nhãn cầu và bốn mắt trống rỗng. Đây là một trong những người quản lý ở cái nơi gọi là tầng địa ngục thứ mười bảy, chức vị tương đương với cai ngục của nhà tù. Liên Thanh không có cảm xúc dư thừa, những người cô ấy quan tâm đều đã được đầu thai và lập gia đình mới. Cô cũng không còn gì mà bất mãn, như vậy là tốt lắm rồi.

Song có điều làm Liên Thanh không hiểu, bản thân mình chỉ là một trong số rất nhiều kẻ giết người tự sát, ném thẳng cô xuống tầng mười bảy địa ngục như những hồn ma khác còn chưa đủ à? Tại sao còn phải nói nhiều chuyện với cô như vậy làm gì cơ chứ?

【 Cô đang tự hỏi lý do mình được đối đãi khác biệt? 】

Không hổ là người quản lý, vừa nhìn đã biết ngay nghi ngờ của Liên Thanh.

Không ngạc nhiên khi thấy ông ta biết, Liên Thanh mạnh dạn gật đầu, cô chắc là có gì đấy đặc biệt.

【 Những gì cô trải qua trong cuộc đời đều được ghi lại chi tiết trong sách địa ngục. Tuy rằng tự sát vô cùng tội lỗi, nhưng xét thấy cô có lý do lại còn diệt trừ kẻ có tội ác tày trời, cho nên tầng mười bảy địa ngục đặc biệt phê chuẩn cho cô thi hành hình phạt luân hồi cứu vớt. 】

"Xin hỏi, luân hồi cứu với là gì?"

【 Điều này sẽ được giải đáp sau khi cô bước vào luân hồi cứu vớt. 】

Cuốn sách trong tay không có gió mà tự mở ra. Trong tay quản lý xuất hiện một cây bút lông không hề có mực, xẹt qua hư không lưu loát như nước chảy mây bay, tên của Liên Thanh từng chút một hiện ra.

Ánh đỏ chợt lóe, bên cạnh tên của cô xuất hiện một cái tên khác không giống tên người, tám mươi chín, chẳng lẽ đây là số của cô?

Liên Thanh còn chưa hiểu chuyện gì thì cuốn sách đã tự động khép lại. Đột nhiên người quản lý giơ tay lên phất qua không trung, trong không gian nhỏ hẹp xuất hiện một chùm sáng. Liên Thanh chưa thích ứng nheo mắt lại, khó hiểu nhìn về phía quản lý.

【 Nếu cô có thể vượt qua, tôi hi vọng cô sẽ không bao giờ trở lại đây nữa. 】

Khi lần đầu tiên nhìn thấy người quản lý, Liên Thanh đã có phản ứng theo bản năng, trái tim cô thắt lại vì sợ hãi. Dáng vẻ yêu ma quỷ quái khiếp hồn chính là ấn tượng đầu tiên của cô với ông ta. Nhưng trò chuyện với nhau được vài câu mà cô sắp phải đi rồi, giây phút nhìn lại người quản lý vẫn dáng vẻ ấy, Liên Thanh đã không còn sợ hãi nữa.

Cô đi về phía ánh sáng, mà người có mơ ước tươi đẹp lại chỉ có thể ở trong bóng tối. Quả nhiên cho dù ở nơi nào cũng tồn tại nỗi bất lực.

Ánh sáng trắng chói lọi bao phủ cả người Liên Thanh, sự lạnh lẽo thấm vào linh hồn lúc ở tầng mười bảy địa ngục đã biến mất, cô phải tốn rất nhiều sức lực mới mở mắt ra được. Trước mắt là một căn phòng hiện đại đơn giản, bốn phía không có cửa sổ nhưng vẫn sáng như ban ngày, trông như thể cô chưa bao giờ chết đi vậy.

Chung quanh im ắng, tựa hồ chỉ có linh hồn hư vô mờ mịt của Liên Thanh.

"Tám chín rốt cuộc nghĩa là gì nhỉ?" Nhớ lại cuốn sách kia, Liên Thanh lẩm bẩm.