Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh - Chương 238: Trà xanh đánh bại trà xanh - Phải lòng quân phiệt (17)




Sau
Lê Tử Ngôn phải về Lê Viên, chưa nói đến cái khác mà năm nay cậu đã hai mươi lăm, trong đó đã sống ở Lê Viên mười lăm năm, sao có thể muốn đi thì đi dễ vậy được. Huống chi, hát hí khúc là một phần trong cuộc sống của cậu nên cậu phải có đi có về.

Đối với Hàn Tri Dao mà nói tất nhiên sẽ tôn trọng quyết định của Lê Tử Ngôn, cũng như bản thân hắn, hắn cũng sẽ không từ bỏ việc bảo vệ quốc gia, đây là sứ mệnh của hắn cũng là nguyện vọng của hắn. Ngay cả khi họ là người yêu thì cũng sẽ không yêu cầu phải nhường nhịn vì lợi ích của riêng họ.

Họ sẽ tôn trọng sự lựa chọn và ủng hộ sự nghiệp và quyết định của nhau.

Về việc Lê Tử Ngôn "về nhà", lúc đầu bà cụ đã phản đối, dù sao chuyện của hai người cũng xử lý xong, hơn nữa trên dưới dinh thự Đại Soái đều biết bọn họ ở bên nhau, cứ như thế cho nhà gái về thì nghĩ thế nào cũng thấy không hợp quy tắc. Chẳng qua đây cũng là chuyện của mấy đứa nhỏ, bà cụ Hàn nghĩ lại cũng thấy yên tâm. Nhưng bà còn cần phải giải quyết bên Tôn Thiến Dĩnh.

Ngày Lê Tử Ngôn rời khỏi dinh thự Đại Soái, Tôn Thiến Dĩnh cũng ra tiễn cậu, Lê Tử Ngôn rất bội phục cô gái này, đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ, hơn nữa bây giờ còn ra dáng như vợ cả ra tiễn cậu. Chẳng qua cậu không có hứng thú với mấy chuyện xích mích, thay vì phân tâm vào chuyện này thì không bằng nghĩ về Hàn Tri Dao còn hơn.

"Bà nội, con đưa Tử Ngôn về, hai người về đi."

"Ừm, sau này Tử Ngôn cứ đến nhà chơi."

Lê Tử Ngôn mỉm cười gật đầu, "Cảm ơn lão phu nhân đã tiếp đãi trong khoảng thời gian này."

"Không sao, dù sao cũng là người một nhà rồi."

Bà cụ Hàn liếc nhìn Hàn Tri Dao đang đứng bên cạnh Lê Tử Ngôn ý cười trên mặt khó có thể giấu nỗi, bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười dịu dàng: "Được rồi, hai đứa hiểu rõ là được rồi, bà cũng mặc kệ, về trước đây."

Đã quen với thái độ không lạnh không nóng của bà cụ, bây giờ thoải mái như vậy làm Lê Tử Ngôn thấy hơi lạ, cúi đầu lộ ra vành tai ửng hồng. Hàn Tri Dao yêu chết dáng vẻ ngượng ngùng này của cậu, bàn tay ôm eo Lê Tử Ngôn càng siết chặt.

Bà cụ liếc nhìn Lê Tử Ngôn với ánh mắt thâm sâu, vẻ mặt cũng phức tạp nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, ý cười trên khóe miệng cũng không giảm.

Khó chịu nhất chính là Tôn Thiến Dĩnh, lúc trước vốn là nhà cô chủ động tìm bà cụ nói để cho hai đứa nhỏ ở chung, tuy bà cụ đã đồng ý nhưng bà cũng nói tính Hàn Tri Dao lạnh lùng, chuyện kết hôn cũng phải tùy duyên. Cho nên dù hiện tại Hàn Tri Dao không để ý Tôn Thiến Dĩnh thì nhà họ Tôn cũng không thể trách.

Nhưng cô lại thích Hàn Tri Dao, dựa vào cái gì mà Hàn Tri Dao lại chọn Lê Tử Ngôn, tại sao không chọn cô?



Cô cắn môi, nước mắt lưng tròng, liếc nhìn Lê Tử Ngôn rồi nhìn Hàn Tri Dao, sau đó xoay người vào cửa lớn.

Hàn Tri Dao không quan tâm cô khóc hay cười, tính cách của hắn không tốt như họ nghĩ, tuy đối xử với phụ nữ vẫn đúng mực nhưng hắn sẽ không làm ra chuyện khiến người ta hiểu lầm, huống chi tiểu thư Tôn có tình cảm khác với hắn, nếu thật sự trêu chọc thì hắn mới là người "có lỗi". Hơn nữa vợ còn đang đứng bên cạnh đây.

"Không đi an ủi người ta à?" Bên ngoài không có ai nên Lê Tử Ngôn dùng thẳng giọng thật của mình, âm thanh dịu dàng mang theo ý cười, ánh mắt cũng đầy vẻ trêu chọc.

Hàn Tri Dao chớp mắt, giơ tay lên nắm chóp mũi Lê Tử Ngôn lắc qua lắc lại, "Chọc anh? Nếu anh đuổi theo thật thì người khóc cũng là em."

"Em không thèm khóc." Lê Tử Ngôn không còn là cô gái thẹn thùng nữa mà đã trở về là người trầm tĩnh ôn nhu, nắm tay Hàn Tri Dao lên xe.

Có lẽ do lâu rồi không thấy cách cư xử kiêu kỳ này của Lê Tử Ngôn nên Hàn Tri Dao ngẩn người rồi lập tức mỉm cười, ánh mắt cũng càng thêm mềm mại. Mặc kệ Lê Tử Ngôn như thế nào, mặc kệ dáng vẻ của Lê Tử Ngôn là thế nào thì hắn đều thích.

Mỉm cười lên xe, đến nhà phụ tá Lưu đón Tiểu Thạch Đầu về rồi lại chờ Lê Tử Ngôn thay đồ nam, Hàn Tri Dao mới đưa hai người về Lê Viên.

"Người Nhật sẽ không nghỉ quá lâu, muộn nhất là hai ba năm nữa, thế giới nhất định sẽ bùng nổ một trận chiến lớn."

"Em hiểu rồi." Lê Tử Ngôn gật đầu, "Anh nhớ chăm sóc bản thân, em sẽ không sao đâu."

"Ừm."

Hàn Tri Dao đưa tay sờ má Lê Tử Ngôn, liếc nhìn phụ tá Lưu, phụ tá Lưu hiểu rõ, dẫn Tiểu Thạch Đầu xuống xe ngăn cản tầm mắt của Tiểu Thạch Đầu, Hàn Tri Dao cúi đầu, một tay nâng cằm Lê Tử Ngôn hôn xuống, môi hai người dính chặt nhau, Lê Tử Ngôn cảm thấy giác quan của mình đều bị đối phương điều khiển, tùy ý để đối phương chiếm lấy, "Chờ anh tới đón em."

Lê Tử Ngôn và Tiểu Thạch Đầu đứng ở cửa Lê Viên nhìn xe của Hàn Tri Dao càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất gương mặt Lê Tử Ngôn liền xụ xuống, khóe miệng cũng buông lỏng.

"Đi thôi, chúng ta vào."

"Dạ."



Lê Viên rất vui mừng, "ngài Ngôn" có thể lên sân khấu hát kịch ai nấy cũng vui vẻ, lại có thể nghe được một vở kịch hay.

Chỉ có Lê Tử Ngôn và Tiểu Thạch Đầu không cười nổi.

Mọi người đều cho rằng mình đang sống trong hoà bình nhưng lại không biết đằng sau sự yên bình này đang ẩn chứa một cuộc khủng hoảng. Họ chỉ quan tâm đến cuộc sống của họ, không biết những mối nguy hiểm đó là do ai đang chống đỡ cho mình.

Rạp hát vẫn diễn như bình thường, những cửa hàng trên đường vẫn rao bán như cũ, không ai biết cuộc sống như vậy còn có thể duy trì được bao lâu.

Ngài Ngôn về Lê Viên, bà cụ cũng rất cao hứng, Tôn Thiến Dĩnh vẫn ở nhà họ chưa đi, tuy bà cụ thấy không thích hợp lắm nhưng cũng không tiện nói gì, nghĩ đến một cô gái xa nhà phải ở một mình bên ngoài thì cũng thật đáng thương nên dẫn theo Tôn Thiến Dĩnh đi nghe kịch.

Trên sân khấu võ sinh xuống đài, đột nhiên tiếng nhạc thay đổi, âm thanh uyển chuyển từ hậu trường vang tới, Tôn Thiến Dĩnh nhíu mày nhìn dáng người trên sân khấu, vốn bởi vì nghe không hiểu hí khúc nên cô càng thêm chán, cô cau mày cẩn thận quan sát gương mặt với lớp phấn dày của người trên sân khấu, ngay cả trà cũng đổ lên người.

Khi vở kịch kết thúc, dưới sân khấu liên tục vang lên tiếng khen ngợi, bà cụ cũng vỗ tay, Tôn Thiến Dĩnh hoàn hồn, trên người dường như đã ướt đẫm mồ hôi.

"Thiến Dĩnh, đi thôi."

"Bà nội, con...con muốn đi dạo một lát, được chứ?"

Trong lòng Tôn Thiến Dĩnh lo lắng nhưng gương mặt vẫn cố gắng bình tĩnh, hai tay cô nắm chặt cười cười, "Bà nội, cũng lâu rồi con chưa ra ngoài dạo chơi nên muốn đi xem một chút."

"Đi một lát? Cũng được, dù sao ở nhà hoài cũng không tốt, vậy bà cho vài người đi theo con, cũng an toàn hơn."

"Dạ, cám ơn bà nội."

Tôn Thiến Dĩnh gật đầu không từ chối. Đợi đến khi bà cụ và người hầu đi rồi, Tôn Thiến Dĩnh mới nhìn qua mấy người ở lại bên cạnh cô, hất cằm, "Mấy người canh ở đây đi, không cần đi theo, lát nữa tôi về."

"Được." Mấy người kia liếc nhìn nhau một cái rồi gật đầu, canh giữ ở bên ngoài.