Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh - Chương 235: Trà xanh đánh bại trà xanh - Phải lòng quân phiệt (14)




Tôn Thiến Dĩnh là một cô gái rất đẹp, dáng người nhỏ nhắn, hai má trắng hồng giống như một loại ngọc bích quý giá, tỏ ra như vậy đặc biệt khiến người ta đau lòng.

"Đứa nhỏ này đừng nghĩ lung tung, tính Tri Dao nó hơi lạnh lùng, tiếp xúc nhiều là được thôi."

Thật ra bà cụ cũng không phải rất thích mấy cô gái khóc lóc nhu nhược, bản thân bà là một nữ cường, tuy từ nhỏ được nuôi ở trong hậu viện thâm sâu nhưng cũng là người đọc sách. Sau khi gả cho ông cụ Hàn hai người càng thêm kính trọng và thương yêu nhau, sau khi ông cụ Hàn qua đời, một mình bà lo cả nhà họ Hàn, dạy ra được hai quân nhân là ba của Hàn Tri Dao và Hàn Tri Dao.

Không cần nói đến bà mà mẹ của Hàn Tri Dao cũng là đại tiểu thư nhà quân phiệt, tính tình cứng rắn nên mẹ chồng nàng dâu khá hợp nhau. Có lẽ là do hoàn cảnh sống và tính cách gây ra nên bà ngưỡng mộ phụ nữ có chủ kiến có quyết đoán hơn.

Chẳng qua có thể tha thứ, đất nước đã loạn thế này, vừa mới bắt đầu thay đổi nên không phải ai cũng có thể như thế. Tôn Thiến Dĩnh đã rất tốt rồi, hơn nữa dù sao cô cũng là khách nên bà cụ vẫn phải quan tâm cô.

Lúc Lê Tử Ngôn từ cửa đi vào, bà cụ đang ngồi bên cạnh Tôn Thiến Dĩnh nói chuyện với cô. Lúc này nếu cậu trực tiếp về phòng nhất định sẽ không lễ phép.

"Lão phu nhân." Lê Tử Ngôn gật đầu với bà cụ, thấy bà cụ đáp một tiếng mới ngồi xuống sô pha.

Hàn Tri Dao đi quân bộ, bà cụ cũng có thời gian và cơ hội, nếu hai người thật sự có gì đó thì vẫn nên sớm tính toán.

"Tiểu thư Lê, tôi thấy quan hệ giữa cô và Tri Dao khá tốt, không biết hai người quen nhau từ lúc nào?"

"Thưa lão phu nhân, tôi và Tri Dao có duyên quen biết, có lẽ là hồi tháng sáu năm nay."

"Tháng sáu? Là lúc Tri Dao đang về đây à."

"Đúng vậy."

Lê Tử Ngôn và Hàn Tri Dao đã bàn bạc trước chuyện này, bọn họ biết bà cụ nhất định sẽ hỏi Lê Tử Ngôn nên trước đó đã suy nghĩ kỹ câu trả lời, trong lòng âm thầm nói một tiếng xin lỗi với bà cụ, Lê Tử Ngôn mở miệng: "Ngày đó tôi theo người nhà ngồi thuyền trở về, vừa hay đụng phải Tri Dao, anh ấy giúp tôi giải quyết vài phiền phức nên quen biết nhau từ đó."

"Thì ra là vậy, nghe Tri Dao nói trong nhà cô gặp vài chuyện, là chuyện gì vậy?"

"Ba mẹ tôi bị kẻ gian gϊếŧ chết, chỉ còn lại tôi và em trai, sợ em trai bị tặc nhân gϊếŧ hại nên tôi và em trai đến nhà của chú ở tỉnh thành, chẳng qua....dù sao tôi và em trai cũng là người ngoài, nhất thời không có chỗ ở, vốn định ở trong khách sạn nhưng người Nhật đến, Tri Dao sợ chúng tôi gặp nguy hiểm nên đón chúng tôi về." Lê Tử Ngôn uống một hớp trà che đi nửa mặt mình.



Bà cụ cũng không nghi ngờ nhiều, dù sao khí chất của Lê Tử Ngôn không giống như người không sạch sẽ, quả thật có thêm một cảm giác cao quý.

"Vậy em trai của cô đâu?"

"Em trai đã 14, dù sao cũng nam, nếu theo tôi vào dinh thự Đại Soái sợ là không tiện nên đã đi theo phụ tá Lưu rồi."

Tôn Thiến Dĩnh nhíu mày, giọng nói ngọt ngào mang theo khó hiểu, "Sao chị không ở chung với em ấy, hai người cũng có chăm sóc lẫn nhau, nếu đổi là em trai của em thì em nhất định không thể để em ấy ở một mình bên ngoài."

Trong lời này có hàm ý, là muốn thăm dò quan hệ giữa Lê Tử Ngôn và Hàn Tri Dao và cũng muốn ám chỉ Lê Tử Ngôn ích kỷ. Chẳng qua thủ đoạn của cô còn quá thấp, Lê Tử Ngôn chỉ thấy buồn cười.

"Tôi và phụ tá Lưu nam nữ khác nhau, hơn nữa chúng tôi cũng không quá thân, phụ tá Lưu lại chưa kết hôn, làm người ta hiểu lầm cũng không tốt. Huống chi 14 cũng không còn nhỏ, cũng nên có trách nhiệm của một người đàn ông, với lại em ấy vẫn luôn coi Tri Dao là tấm gương, có thể học tập với phụ tá Lưu, em ấy mừng còn không kịp."

Bà cụ Hàn gật đầu, bà rất đồng ý với quan điểm của Lê Tử Ngôn, bất kể là nam hay nữ, mười mấy tuổi cũng không còn là con nít, đã sớm phải giúp đỡ gia đình, đội trời đạp đất. Mà lời Lê Tử Ngôn nói...trong lòng bà cụ Hàn xoay chuyển, bà phải sớm hiểu được. Hàn Tri Dao dẫn người về trắng trợn để Lê Tử Ngôn ở nhà mình, không cần nói cũng biết ý.

"Mấy ngày tới ở cứ đây đi, nếu cô và Tri Dao đã hợp nhau thì cũng chính là con cháu của tôi, muốn làm gì cứ tự nhiên."

Bà cụ Hàn từ trên sô pha đứng lên, để người hầu bên cạnh đỡ, "Hôm nay tôi có hẹn đi xem kịch, hai người cứ trò chuyện thoải mái."

"Được, lão phu nhân đi thong thả."

Thấy bóng dáng lão phu nhân rời đi, Tôn Thiến Dĩnh đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn ôm lấy cánh tay Lê Tử Ngôn.

Người Lê Tử Ngôn cứng đờ, suýt nữa đã hất cô ra. Cậu là nam, tuy bây giờ có thân phận là nữ nhưng bên trong vẫn là nam, nếu có một ngày giới tính của cậu bị lộ thì cũng không muốn làm nhục đến sự trong sạch của tiểu thư Tôn.

"Chị Tử Ngôn, em tưởng chị với anh Tri Dao quen biết đã lâu, không ngờ hai người chỉ mới quen gần đây."

Tôn Thiến Dĩnh tươi cười đáng yêu nhưng lại càng làm Lê Tử Ngôn không thoải mái, "Chị có thể kể chuyện liên quan tới anh Tri Dao được không, em cũng muốn thân với hai người."



Lê Tử Ngôn muốn rút cánh tay về nhưng cô gái này lại ôm chặt hơn, Lê Tử Ngôn chỉ có thể cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai người, không để mình và nàng tiếp xúc quá nhiều.

"Nếu tiểu thư Tôn muốn biết chuyện của Tri Dao thì có thể đi hỏi anh ấy."

"Có phải chị không thích em nhắc tới anh Tri Dao không? Em không có cố ý, em thật sự rất thích anh Tri Dao..."

"..."

Lê Tử Ngôn nhìn dáng vẻ tủi thân của Tôn Thiến Dĩnh, nhất thời trong ngực buồn bực, trong lòng hung hăng đạp Hàn Tri Dao vài cái.

Mặc dù biết cô gái này cố ý muốn khiến cậu hiểu lầm nhưng cậu vẫn muốn trách lên đầu Hàn Tri Dao, ai bảo hắn không có việc gì tự nhiên thu hút ong bướm.

Thay vì đối phó với cô thì vẫn là nên trốn đi, Lê Tử Ngôn tìm cớ về phòng nhưng không ngờ trốn đến tận Hàn Tri Dao quay về.

Hôm nay Hàn Tri Dao về sớm, bà cụ vẫn đang ở nhà hát nghe kịch, hắn vừa trở về lập tức đi thẳng đến phòng Lê Tử Ngôn nhưng cửa lại bị khoá.

"Tử Ngôn, là tôi, mở cửa nào."

"......"

"Tử Ngôn?" Hàn Tri Dao nhíu mày, gọi Xuân Mai ở bên cạnh, "Hôm nay tiểu thư Lê gặp chuyện không vui à?"

"Dạ không có, hôm nay tâm trạng tiểu thư Lê rất tốt, buổi sáng còn tâm sự với tiểu thư Tôn."

Xuân Mai vừa nói vậy, trong lòng Hàn Tri Dao đã hiểu rõ, trong lòng hắn dâng lên một suy đoán, khóe miệng nhếch lên, "Tử Ngôn, nếu em không mở cửa thì tôi sẽ xông vào."

Quả nhiên, tay hắn vừa đặt lên tay cầm, cửa liền mở ra.

Hàn Tri Dao treo áo khoác quân phục lên móc áo trong phòng Lê Tử Ngôn, ôm eo Lê Tử Ngô đi vào phòng rồi đóng cửa lại.