Xuyên Nhanh Chi Các Ngươi Hà Tất Tìm Đường Chết

Quyển 1 - Chương 1




Wattpad: @MeiMeiMeo03

Hạ Vanh vừa mở mắt, thì thấy hai nam nhân mặc đồng phục cảnh sát ngồi đối diện cậu, thời gian quá ngắn cậu chưa kịp tìm hiểu xong nội dung cốt truyện, cậu chỉ biết nguyên chủ có tâm nguyện.

Thứ nhất, rửa sạch oan khuất.

Thứ hai, hoàn thành việc học.

Thứ ba, tìm được hạnh phúc.

Hạ tổng xem nhiệm vụ tỏ vẻ, việc này hoàn toàn đơn giản.

"Người đâu! Có phải cậu giết người hay không?" Người hỏi là một cảnh sát có biểu tình rất hung hãn.

Hạ Vanh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó, phun ra một ngụm máu, cả người té xỉu trên mặt đất.

Trải qua một trận lộn xộn, Hạ Vanh rốt cuộc được đưa vào bệnh viện, Hạ tổng làm nhiệm vụ không thể không phun tào, hiệu suất làm việc của những người này thật thấp.

Bác sĩ khám bệnh đi ra, trực tiếp khiếp cho một đám cảnh sát bị dọa đến ngây người.

"Này, này, bác sĩ, ông có phải hay không khám nhầm?" Trịnh Hiểu Thành tỏ vẻ hoàn toàn không tin.

Hạ Vanh nằm ở trên giường yên lặng châm nến:

Này, chú cảnh sát, nghi ngờ tôi thì được, chứ nghi ngờ bác sĩ anh quả thật là có lá gan rất lớn.

Quả nhiên, bác sĩ lập tức trợn tròn đôi mắt, "Không tin sao? Một đứa trẻ đang yên đang lành bị mấy người lăn lộn thành bộ dáng gì? Mấy người dám nói mình không phải là đang tra tấn bức cung người ta?"

Trịnh Hiểu Thành lập tức thừa nhận sai lầm này, "Không phải, đương nhiên không phải, chúng tôi chỉ là không nghĩ tới, ha ha."

Bác sĩ kiêu ngạo mà hừ một tiếng, nói: "Đứa nhỏ này trước kia chịu tổn thương lớn, từ giờ trở đi, nhất thiết phải cố gắng chăm sóc tốt!" Dứt lời, vị bác sĩ kia liền dảo bước chân rời đi.

Để lại Trịnh Hiểu Thành cùng đội viên hai mặt nhìn nhau.

"Việc này phải làm sao?" Trịnh Hiểu Thành vẻ mặt khổ não.

Trong đội có duy nhất một vị nữ cảnh sát - Tô Trí hai mắt đều đỏ, "Hạ Vanh thảm như vậy, tôi thấy không đành lòng, không biết vết thương trên người cậu ấy là làm sao mà có."

Hạ Vanh nằm ở trên giường, nghe cảnh sát nói chuyện, trong đầu cũng phải cảm thán, nguyên chủ thật là đáng thương, trách không được tâm nguyện cuối cùng của hắn lại là tìm được hạnh phúc.

Nguyên chủ không phải trẻ mồ côi, lại cũng không phải là đứa trẻ không có ai phụ trách, cha mẹ cậu sau khi ly hôn đều lần lượt từng người tái hôn, hai người đều không muốn trông con, trừ bỏ mỗi tháng đều đặn thực hiện nghĩa vụ nuôi nấng, cho hắn sinh hoạt phí, còn lại không quản bất cứ việc gì của hắn, có nhiều lúc đến ngay cả tiền phí sinh hoạt cũng quên đưa.

Đứa nhỏ này khi còn nhỏ có thành tích ưu tú, sau khi lên trung học, bởi vì khuyết thiếu tình thân, tính tình tương đối trầm mặc, ít lời, bạn học xa lánh, cười nhạo hắn, hắn lại càng thêm tự ti, thành tích cũng ngày càng kém.

Tới hồi hắn học cấp ba, lớp học có một người thành tích lúc nào cũng hạng nhất, là một phú nhị đại kêu Hứa Hữu, là thiên kiêu chi tử, cũng không biết là thiếu cọng dây thần kinh nào, thường xuyên tìm nguyên chủ gây phiền toái, còn thường xuyên dẫn người đánh nguyên chủ, nguyên chủ vì sinh hoạt túng quẫn, không có tiền khám bệnh, cũng chỉ có thể chịu đựng cho qua.

Hai ngày trước, thân thể nguyên chủ chịu không nổi, xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi, mà Hứa Hữu trùng hợp ngày đó bị hại, trong lúc nhất thời mọi bằng chứng đều chỉ về phía nguyên chủ, cũng không ai chứng minh được ngày đó nguyên chủ chỉ ở nhà.

Nguyên chủ không có cách nào cãi lại, lại bị tiểu nhân làm khó dễ, hắn ngồi tù, sau đó ở trong tù rất nhanh nhiễm bệnh chết.

Hạ Vanh tiến vào thế giới này, vào thời điểm đã bị bắt, đang chịu thẩm vấn, kết quả Hạ Vanh cố ý phun ra một bụng máu, tạm thời cấp cho chính mình thời gian thích ứng.

Cậu mở to mắt, đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, yên lặng không nói gì.

Thời điểm Trịnh Hiểu Thành cùng Tô Trí đi vào phòng bệnh, nhìn thấy chính là hình ảnh như vậy: Thiếu niên gầy yếu đến đáng sợ, ánh mắt tha thiết, tựa như đã phải chịu qua vô số đau khổ, nhưng cậu trước sau không nói một lời, yên lặng mà an ủi chính mình.

Hai người nháy mắt cảm thấy chua xót không thôi.

Tô Trí đến trước giường bệnh, ôn nhu nói: "Học sinh Hạ, bị đau chỗ nào? Đau đầu thì nói với chị, đừng cố chịu đựng."

Trịnh Hiểu Thành chưa từng gặp qua bộ dáng ôn nhu như vậy của Tô Trí, nhất thời hơi nổi da gà.

Hạ Vanh không muốn làm ra bộ dáng đáng thương, lần này cậu phải đi theo lộ tuyến ngoan ngoãn đáng yêu.

Tô Trí hỏi xong liền thấy cậu bé trên giường đem ánh mắt chuyển qua trên mặt chính mình, cô nỗ lực làm cho chính mình hòa ái dễ gần một chút, lại không ngờ nghe được Hạ Vanh nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Mẹ." Sau đó nước mắt rơi đầy mặt.

Tô Trí yên lặng nhìn cậu bé đang khóc kia, ánh mắt đầy khát vọng, nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt, lòng cũng đau.

"Tốt, không khóc, về sau chị che chở em, không ai dám khi dễ em."

Trịnh Hiểu Thành nghe Tô Trí càng nói càng thái quá, liền chọc chọc cô, đem cô túm ra khỏi phòng bệnh, nhẹ giọng nói: "Đừng quên, cậu ta vẫn là người trong diện tình nghi."

Tô Trí trừng mắt liếc nhìn anh, liếc mắt một cái, "Tôi cảm thấy chắc chắn là nhầm lẫn, Hạ Vanh không có khả năng là hung thủ."

Trịnh Hiểu Thành bất đắc dĩ, "Cô không thể bị địch nhân mê hoặc."

Tô Trí càng thêm tức giận, "Chẳng lẽ bệnh tình cũng có thể làm giả? Anh còn có lương tâm hay không?"

Trịnh Hiểu Thành buông tay, "Xấu hổ, đây là yêu cầu của nghề nghiệp."

Tô Trí không còn lời nào để nói, cô cũng biết rằng mình không nên có loại cảm xúc này, nhưng cô thật sự rất tiếc thương cho đứa trẻ kia, trực giác nói cho cô, Hạ Vanh không phải hung thủ.

"Tôi cho rằng trước khi kết án cần yêu cầu tiến hành điều tra thêm một bước nữa, tuy rằng có chút chứng cứ nhằm vào Hạ Vanh, nhưng tôi cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc, tôi muốn xem xét điều tra lại." Tô Trí hạ quyết tâm điều tra rõ ràng.

Trịnh Hiểu Thành cảm thấy, cậu bé kia lúc trước luôn có bộ dáng âm trầm rất giống kẻ giết người, hơn nữa hắn đã gặp rất nhiều trường hợp chịu bạo lực, tâm lý khó tránh khỏi sẽ phát sinh biến hóa.

Sau khi Tô Trí rời đi, Trịnh Hiểu Thành lưu lại chăm sóc cậu, nói đúng hơn là giám thị.

Hạ Vanh cảm thấy không sao cả, cậu vẫn có thể làm rất nhiều việc chính là ngủ hoặc là trợn tròn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trịnh Hiểu Thành nhàm chán chơi di động, thấy Hạ Vanh rời giường định đi ra ngoài cửa, lập tức thần kinh luôn được rèn luyện liền đứng lên, hỏi: " Cậu đi đâu?"

Hạ Vanh không để ý đến hắn.

Trong lòng Trịnh Hiểu Thành nháy mắt trở nên thiêu đốt, anh chính là không quen nhìn tên tiểu tử này, một bộ dáng âm trầm. Sải bước tiến lên, lập tức tóm được tay Hạ Vanh, "Tôi đang hỏi cậu đấy, sao cậu không trả lời!"

Hạ Vanh hơi cúi đầu, nhưng cũng không phát ra tiếng động gì.

"Nói đi, cậu đi đâu?"

Hạ Vanh thấp giọng nói: "Đi...... Đi WC."

Trịnh Hiểu Thành không nghe rõ, cho rằng tên tiểu tử này lại định làm chuyện xấu gì, sắc mặt hơi đen, "Cậu không phải là muốn chạy trốn đi?" Vừa hỏi, cũng không thèm nghe cậu giải thích, trực tiếp kéo cậu trở lại mép giường, Hạ Vanh hơi giãy giụa.

"Anh đang làm cái gì?" Ngoài cửa truyền đến một thanh âm lạnh tanh.

Trịnh Hiểu Thành xoay người, trên mặt lập tức lộ ra vui mừng, "Thẩm đội trưởng, anh đã về rồi!" Nói rồi, buông tay Hạ Vanh ra.

Thẩm Lập " Ừ " một tiếng, "Tôi vừa trở về, nghe Tô Trí nói về vụ án này, lại nghe nói mấy người khiến người ta phải nhập viện, tôi đặc biệt đến nhìn xem."

Trịnh Hiểu Thành vội vàng giải thích: "Không phải chúng tôi làm cậu ta bị thương, là cậu ấy trước kia chịu khá nhiều thương tổn."

Thẩm Lập không thèm để ý đến hắn, lập tức đi đến chỗ cái người đang co rúm ở bên mép giường kia - Hạ Vanh, cuốn tay áo bên phải của cậu lên trên cổ tay nhìn thấy một vòng xanh tím, hỏi: "Đây cũng là trước kia?"

Trịnh Hiểu Thành lập tức cứng người, hắn vừa rồi căn bản không chú ý sức lực của mình bao lớn, không nghĩ tới làm ra nghiêm trọng như vậy.

"Thẩm đội trưởng,tôi hỏi cậu ta muốn đi đâu, cậu ấy cũng không nói, tôi thấy cậu ấy không phối hợp, liền không cẩn thận....."

Thẩm Lập đánh gãy lời hắn nói, "Trở về viết bản kiểm điểm."

Trịnh Hiểu Thành nháy mắt gục xuống, cúi đầu, "Vâng ạ"

Thẩm Lập nhìn đứa trẻ trước mặt, tận lực nói ra thanh âm nhẹ nhàng nhất, hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"

Hạ Vanh cảm thấy buồn bực, vụ án này của nguyên chủ không có sự tham gia của Thẩm Lập, chẳng lẽ, vì mình thay đổi chiến lược, như vậy không giống?

Đúng rồi! Nếu mình không có tới nơi này, có lẽ rất nhanh đã kết án đi, thì ngay cả Thẩm Lập có trở về, hắn cũng không thể chú ý đi "Xem lại" vụ án nhỏ.

Thẩm Lập thấy tiểu hài tử vẫn luôn không nói chuyện, cũng có chút phiền lòng, hắn xưa nay quen hành động lời nói đều sấm rền gió cuốn, thật sự không quen nhìn người đang co rúm trước mặt.

Nghĩ như vậy, hắn dùng tay nắm cằm tiểu hài tử, khiến cho cậu ngẩng đầu lên. Đầu tóc đứa bé này có chút rối bời, có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nằm gọn trong bàn tay, đôi mắt ươn ướt đầy sợ hãi, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay.

Thẩm Lập chỉ cảm thấy giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay hắn nóng bỏng lan đến cả trái tim có chút khó chịu ẩn ẩn đau.

Hắn nhanh chóng rụt tay lại, giọng nói không cầm lòng được mà trở nên ôn hòa, "Không cần sợ, đợi lát nữa tôi đi lấy thuốc mỡ bôi cho cậu liền không đau nữa."

Hạ Vanh nhạy bén mà phát hiện thái độ Thẩm Lập biến hóa, tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng có thể xoát độ hảo cảm tự nhiên không thể buông tha.

Cậu rũ xuống mí mắt, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn đi WC."

Thẩm Lập chỉ cảm thấy khi cậu cúi xuống, hàng mi dài cong nhẹ khẽ quẹt qua lòng bàn tay hắn.

Bởi vì cậu nhóc vẫn còn là đối tượng tình nghi, Thẩm Lập đành phải nói: "Tôi dẫn cậu đi."

Hạ Vanh cũng không đáp lời, lập tức hướng phía cửa đi ra ngoài, Thẩm Lập đi theo phía sau cậu, thuận tiện nói với Trịnh Hiểu Thành: "Đi mua chút đồ ăn thanh đạm với cháo lại đây."

Trịnh Hiểu Thành lập tức đi ngay.

Đi WC xong, Hạ Vanh cuốn tay áo lên yên lặng rửa tay,cổ tay phải bị thương mà làn da cậu lại trắng nõn nên nhìn vô cùng chói mắt, Thẩm Lập trong lòng thầm mắng Trịnh Hiểu Thành một câu.

Thẩm Lập tiến lên giữ chặt tay tiểu hài tử, nói: "Tôi đưa cậu đi lấy thuốc mỡ."

Hạ Vanh cả kinh, làm bộ như muốn giãy giụa thoát ra, Thẩm Lập sợ làm cậu bị thương, hắn vội vàng buông tay, nói: "Vậy cậu đi theo tôi."

Lại là ông bác sĩ kia.

Hạ Vanh yên lặng ngồi, bác sĩ cầm lấy cổ tay của cậu nhìn nhìn, ngữ khí phi thường không tốt: "Vì sao mới nửa ngày không nhìn đến lại thêm một vết thương mới? Mấy người xác định không phải là đang tra tấn bức cung cậu ta?Những vết thương trên người cậu ấy sẽ không phải cũng là do mấy người đánh đi?"

Thẩm Lập sắc mặt cứng đờ, "Thực sự xin lỗi, là chúng tôi không chú ý, bác sĩ, ngươi mau thoa thuốc cho cậu ấy."

Bác sĩ yên lặng thoa thuốc, vừa thoa vừa nói: "Hiện tại mới biết, sao không chú ý sớm đi, giờ nói làm gì?"

Thẩm Lập sáng suốt mà lựa chọn im miệng.

Hạ Vanh tiếp nhận đơn thuốc, "Cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ hiền lành cười cười, "Về sau cố gắng dưỡng thương."

Hạ Vanh ngoan ngoãn gật đầu.

Thẩm Lập cảm thấy tóc cậu giống như quả bóng lông xù xù, gật gà gật gù rất đáng yêu.

Hai người trầm mặc về phòng bệnh, Trịnh Hiểu Thành đã đem cháo mua tới, đưa đến trước mặt Thẩm Lập, "Thẩm đội trưởng, cháo tôi đã mua đến rồi, hơi nóng, anh trước khi ăn phải thổi nguội chút."

Thẩm Lập nhận cháo đặt lên tủ đầu giường,chỉ Hạ Vanh nói: "Đi lên ngồi."

Hạ Vanh ngoan ngoãn nghe theo phân phó.

"Đưa tay ra."

Hạ Vanh vươn tay phải, thật là nghiêm chỉnh thực hiện mỗi một mệnh lệnh một động tác.

Trịnh Hiểu Thành nhìn cảm thấy rất thú vị, "Vẫn là Thẩm đội trưởng lợi hại, khiến cậu ta nghe lời như vậy."

Hạ Vanh yên lặng phun tào: Anh tính tình kém như vậy, một tên cuồng bạo lực, ai nguyện ý nghe anh nói?

Thẩm Lập không phản ứng Trịnh Hiểu Thành, trực tiếp lấy ra thuốc mỡ ở chỗ cổ tay xanh tím kia chậm rãi xoa đều. Trịnh Hiểu Thành chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Lập ôn nhu mà đối đãi người bị tình nghi như vậy, quả thực sáng chói lóe mù mắt chó.

Bôi thuốc xong, Thẩm Lập đem chăn cuốn Hạ Vanh lại kín mít, tay kia cần cháo, nói: "Tay cậu bị thương, tôi đút cho cậu ăn". Trịnh Hiểu Thành cảm thấy chính mình đã chịu một đòn bạo kích, rõ ràng cháo là mình mua về hiếu kính Thẩm đội trưởng a, dựa vào cái gì phải cho tên tiểu tử âm trầm này uống? Nhưng những lời này hắn cũng chỉ dám nói ở trong lòng.

Thẩm Lập múc một muỗng cháo, đưa tới bên miệng tiểu hài tử, thấy tiểu hài tử chậm chạp không há mồm, hoang mang nhìn lại. Chỉ thấy một đôi mắt đen lúng liếng yên lặng nhìn hắn, giống như có thật nhiều lời muốn nói, rồi lại không biết nên nói cái gì.

Hắn không ngăn được hơi cười cười, "Như thế nào không ăn?"

Hạ Vanh thật sự không nghĩ tới có người sẽ đối với một người xa lạ tốt như vậy, cậu rõ ràng có thể cảm nhận được thiện ý của Thẩm Lập.

"Cảm ơn." Cậu vừa dứt lời,một muỗng cháo liền đưa tới, uống một ngụm cháo, trong ánh mắt cũng mang theo chút thần thái.

Thẩm Lập chỉ cảm thấy lòng mình đều mềm đến rối tinh rối mù. Hắn thật sự không tin một thiếu niên như vậy sẽ là tội phạm giết người. Trở về hắn sẽ đem hồ sơ tỉ mỉ xem một lần.

Hạ Vanh uống xong cháo, lúc sau có chút mệt nhọc, cố nén buồn ngủ.

Thẩm Lập nhìn ra tiểu hài tử muốn ngủ, thì nói: "Cậu mệt thì ngủ đi."

Hạ Vanh nhìn hắn, khóe miệng giật giật, tựa như là muốn cười, nhưng không cười, nhưng Thẩm Lập đã nhìn ra trong mắt cậu đầy ý cảm kích, trong lòng chỉ cảm thấy càng thêm mềm mại. Nhìn tiểu hài tử ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn, hô hấp chậm rãi vững vàng, hắn thế nhưng một chút cũng không cảm thấy không kiên nhẫn.

Giúp tiểu hài tử dịch góc chăn, Thẩm Lập ra khỏi phòng bệnh, lập tức xách cổ Trịnh Hiểu Thành, túm đến nơi cách phòng bệnh khá xa nhưng vẫn có thể chú ý đến tình hình bên kia.

"Thẩm đội trưởng, đừng có thô lỗ như vậy!" Trịnh Hiểu Thành không rõ mình làm gì chọc tới Thẩm Lập.

Thẩm Lập hơi nheo mắt, lạnh giọng hỏi: "Cậu vì sao đối với một đứa trẻ thô lỗ như vậy?"

Trịnh Hiểu Thành ngẩn ngơ, vẻ mặt đau khổ, "Việc này không giống nhau a, đối đãi với những kẻ tình nghi, chúng ta trước kia cũng như vậy a."

Thẩm Lập hơi dừng một chút, chậm rãi phun ra một hơi, kiên định nói: "Cậu ta không phải hung thủ."

Trịnh Hiểu Thành nắm tóc, buồn rầu nói: "Nhưng chứng cứ vô cùng xác thực a Thẩm đội trưởng."

"Tôi trở về sẽ nhìn hồ sơ vụ án,cậu ở chỗ này trông," Thẩm Lập trước khi đi còn cố ý giao phó một câu, "Đừng thô lỗ."

Trịnh Hiểu Thành cảm thấy mình so với cái người bị tình nghi còn không có nhân quyền hơn, thật là quá bi thảm!

Hạ Vanh vui vẻ ngủ một giấc, tỉnh lại phát hiện trong phòng bệnh chỉ có một mình Trịnh Hiểu Thành. Hắn yên lặng rời giường, Trịnh Hiểu Thành thấy cậu thì kêu một tiếng.

Hạ Vanh mặc kệ hắn.

Trịnh Hiểu Thành tuy có chút khó chịu, nhưng cũng không dám sử dụng bạo lực, đành phải đi theo phía sau cậu. Chờ tới cửa WC, hắn mới dừng lại bước chân, ngượng ngùng mà ở một bên chờ.

Ngủ xong 1 giấc, đi WC, rửa cái mặt, cả người đều thần thanh khí sảng, Hạ Vanh liền ngoan ngoãn đi dạo về phòng bệnh.

Thẩm Lập trở về thấy Hạ Vanh cùng Trịnh Hiểu Thành đều không ở đây, nội tâm có hơi luống cuống, đang muốn đi ra ngoài tìm kiếm, thì thấy tiểu hài tử chậm rì rì trở lại, trong lòng càng chắc nịch.

"Mau đi lên giường ngồi, tôi mua cơm cho cậu, đói bụng không?"

Hạ Vanh ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ, một đôi mắt to theo dõi từng chuyển động, động tác của Thẩm Lập, cực kỳ giống như bé mèo ngoan ngoãn chờ đợi chủ nhân cho ăn, Thẩm Lập chỉ cảm thấy lòng mình hơi nóng, giống như có thứ gì đó muốn trào ra.

Mặc kệ nội tâm sóng gió mãnh liệt như thế nào, Thẩm Lập vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh.

Trịnh Hiểu Thành thấy bọn họ như thế, rất là ủy khuất: "Thẩm đội trưởng, ta cũng đói bụng."

Thẩm Lập liếc nhìn hắn một cái, " Tự mình đi." Nói xong, một bộ dáng nghiêm túc đưa cơm cho tiểu hài tử. Trịnh Hiểu Thành cảm thấy, vẫn là mình tự lực cánh sinh đi.

Cơm nước xong, Thẩm Lập ngồi ở bên mép giường, nhìn tiểu hài tử cúi đầu lộ ra trước mắt hắn một đầu tóc lông xù xù, khiến hắn thật sự là có chút ngứa tay, liền duỗi tay ra sờ sờ.

Tiểu hài tử hơi cứng người, nhưng thật nhanh liền thả lỏng, tùy ý để Thẩm Lập xoa xoa.

Xoa nắn trong chốc lát, Thẩm Lập có chút lưu luyến mà buông tay, nói: "Tôi đã xem kỹ hồ sơ của cậu," thấy tiểu hài tử run rẩy một chút, hắn vội vàng cứu cánh, "Phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ, cậu từ đầu đến cuối đều không có phản bác, là vì cái gì?"

Hạ Vanh nghĩ thầm: Đó là bởi vì đứa nhỏ này bị dọa đến ngây người.

Thẩm Lập thấy Hạ Vanh không nói lời nào, nghĩ tới phần bệnh án đã nói, lại nhìn đứa trẻ trước mặt cực kỳ gầy yếu, trong lòng đau nhức không thôi, trong lúc nhất thời thế nhưng cũng không nói ra lời.

Hắn bình ổn trong chốc lát, thấp giọng hỏi: "Tin tưởng tôi không?"

Hạ Vanh nghe xong, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn Thẩm Lập, gật gật đầu.

Thẩm Lập nháy mắt kích động, hắn giơ tay xoa xoa đầu tóc mềm mại của đứa trẻ này, ôn nhu nói: "Nếu cậu có điều gì oan khuất, thì nhất định phải nói với tôi,được không?"

Hạ Vanh thông qua góc nhìn thế giới, biết nam nhân trước mặt là một cái đùi thô to lợi hại, cậu lại chẳng có cái gì lý do gì không gắt gao ôm lấy? Suy nghĩ không bằng hành động.

Thẩm Lập nói xong, liền thấy tiểu hài tử vươn một bàn tay nắm chặt ống tay áo mình, nhíu mày nói: "Chú, tôi......"

Thẩm Lập chỉ cảm thấy tan nát cõi lòng, chú?

Hạ Vanh nhạy bén mà phát hiện Thẩm Lập cứng người, trong lòng thầm cười trộm, ngoài miệng lại tiếp tục nói: "Tôi, tôi không có giết người." Đôi mắt hồng hồng, giống như thỏ con chịu kinh sợ.

Thẩm Lập cảm thấy mình như thế nào cảm thấy cậu ấy như thế nào cũng thật đáng yêu, không đủ, cầm lòng không được mà nắm lấy bàn tay đang giữ chặt ống tay áo mình, ánh mắt nhu tình như nước, nói: "Tôi tin tưởng cậu."

Đôi mắt Hạ Vanh đều đỏ, tựa như là muốn khóc rai. Cậu ngơ ngác nhìn Thẩm Lập, thanh âm không nói nên lời, "Bọn họ đều nói tôi giết người, chính là tôi không có giết người, tôi chỉ là vừa lúc sinh bệnh, ở nhà nghỉ một ngày, vì cái gì bọn họ muốn đổ oan tôi?" Nói nói, nước mắt đã trực chờ ở hốc mắt rơi xuống.

Thẩm Lập cũng không biết vì cái gì mình như thế nào lại cảm thấy đau lòng như vậy, dù sao hắn chỉ nghĩ hảo hảo mà che chở đứa trẻ trước mặt, vĩnh viễn không làm cho cậu khóc.

Thẩm Lập đem Hạ Vanh kéo vào trong lòng ngực, ôm chặt lấy, Hạ Vanh cũng thuận thế dựa vào lồng ngực hắn, tuy không có khóc ra tiếng, nhưng nước mắt thấm ướt cả vạt áo Thẩm Lập, Thẩm Lập chỉ cảm thấy trái tim tựa hồ phải bị thiêu đốt, vô cùng khó chịu.

Trịnh Hiểu Thành ở ngoài cửa nghe được, tâm tình bỗng nhiên trầm xuống.

Hạ Vanh khóc lóc khóc lóc một hồi lại ngủ, từ đó có thể thấy được diễn kịch cũng là một loại vận động hao tốn thể lực sống.

Thẩm Lập thấy đứa trẻ trong lòng ngực không có động tĩnh, nghe tiếng hít thở đều đều của cậu, trong lòng có chút khó chịu vừa rồi giờ đây trở nên mềm mại lạ thường, hắn đem đứa trẻ này đặt nằm trên giường, đắp chăn đàng hoàng, trong mắt dần dần tràn ra ý chí kiên định.

Hắn cần thiết phải vì tiểu hài tử rửa sạch oan khuất.

- --------------------------MMM------------------------------

Truyện này toàn chương dài thôi🤣