Lục Ngạn Chu suy nghĩ rất nhiều, trong lúc suy nghĩ vẫn luôn không buông Tạ Thành Trạch, còn Tạ Thành Trạch thế mà cũng không buông anh.
Chỉ cần anh cúi đầu là có thể nhìn thấy Tạ Thành Trạch đang dựa vào lòng mình không nhúc nhích.
Từ nhỏ Tạ Thành Trạch phải sống trong môi trường vô trùng, hằng năm không thấy ánh mặt trời, thức ăn đều là cơm dinh dưỡng do bác sĩ kê cho... Làn da của cậu phi thường tái nhợt, lại không hề tỳ vết, nhìn bề ngoài nhỏ hơn vài tuổi so với thực tế.
Cho dù bảo rằng cậu chỉ có 17-18 tuổi, nói không chừng người khác cũng sẽ tin.
Người sống trong lồng kính thủy tinh, gần như không tiếp xúc với người ngoài như Tạ Thành Trạch, tuổi tâm lý chỉ sợ cũng rất nhỏ.
Trước đó Lục Ngạn Chu còn có chút không phân biệt được người trước mặt và người bạn tốt lạnh lùng trong trí nhớ kia của anh, nhưng hiện giờ anh đã hoàn toàn tách biệt được hai người họ.
Đây là mảnh vỡ linh hồn của Tạ Thành Trạch, có thể coi cậu ta thành... Con của Tạ Thành Trạch?
Lục Ngạn Chu từ ái xoa đầu Tạ Thành Trạch, có chút đau lòng.
Nguyên chủ chơi chung với Tạ Thành Trạch, từ đầu tới cuối chỉ có vì tiền, khi còn nhỏ còn đỡ, sau khi trưởng thành chưa từng tới gần bức tường, mỗi lần tới đều chỉ đứng từ xa, nói vài câu với Tạ Thành Trạch.
Cái hắn gọi là báo cáo công tác với Tạ Thành Trạch đều là lừa gạt cậu ta, chẳng nói với Tạ Thành Trạch chút đồ thật việc thật nào.
Cố tình Tạ Thành Trạch còn chẳng biết gì.
Lục Ngạn Chu thử nhớ lại, nhớ lúc Tạ Thành Trạch còn nhỏ, nhà họ Tạ có mời giáo viên riêng cho Tạ Thành Trạch, cách tấm màng plastic dạy học cho cậu ta, nhưng sau này sức khoẻ của ông ngoại Tạ Thành Trạch càng lúc càng kém phải đưa sang nước ngoài dưỡng bệnh, cô của nguyên chủ lập tức dừng ngay việc dạy học.
Tạ Thành Trạch chưa từng được đi học, không có bạn bè, không có mối quảng giao bình thường...
Lục Ngạn Chu càng nghĩ càng cảm thấy đứa nhỏ này thật thảm, anh còn để ý thấy đứa nhỏ này đặc biệt gầy.
"A Trạch, bữa nay em ăn gì chưa đó?" Lục Ngạn Chu hỏi.
Trước kia anh muốn gọi Tạ Thành Trạch một cách thân mật một chút, lại sợ Tạ Thành Trạch không vui, chỉ đành kêu là "anh bạn Tạ"... Còn giờ thì có thể gọi "A Trạch".
Tạ Thành Trạch chớp chớp mắt, lắc đầu.
Lục Ngạn Chu nói: "Vậy em đi ăn chút gì đi."
"Em không muốn ăn." Giọng Tạ Thành Trạch rất thấp.
"Nhịn đói không tốt cho sức khỏe, ngoan, đi ăn chút gì đi." Lục Ngạn Chu dỗ cậu.
Tạ Thành Trạch nhìn Lục Ngạn Chu, ánh mắt bịt kín một lớp sương mù: "Có phải anh sắp đi rồi không?"
Hoá ra Tạ Thành Trạch sợ mình sắp bỏ đi? Lục Ngạn Chu nói: "Anh không đi, anh ở đây với em."
Tạ Thành Trạch vừa mừng vừa sợ.
Lục Ngạn Chu thúc giục cậu: "Mau đi ăn gì đi."
Lục Ngạn Chu không ôm chặt Tạ Thành Trạch, lúc nãy chủ yếu là Tạ Thành Trạch dựa sát vào anh.
Lúc này Tạ Thành Trạch mới lưu luyến không rời mà rời khỏi người anh, sau đó chạy vèo tới bên bàn ăn phòng khách, cầm một hộp cháo rồi chạy về, lại tới bên cạnh Lục Ngạn Chu, dựa gần anh.
Cả người cậu kề sát người Lục Ngạn Chu, lúc này mới thuần thục mở ra hộp cháo trong tay bắt đầu ăn.
Lục Ngạn Chu thấy thế nhíu mày.
Tuy Tạ Thành Trạch ở trong phòng vô trùng, nhưng người bên ngoài có thể đưa đồ ăn vào cho cậu, chỉ cần đưa nó qua ống dẫn khử độc dài ngoằn kia, tiến hành khử độc vài lần là được.
Thức ăn của Tạ Thành Trạch được đưa vào bằng cách này, mỗi tháng bác sĩ chuyên phụ trách chăm sóc cậu đều đưa vào cho cậu một lần, thứ được đưa vào chính là cháo bổ sung dinh dưỡng toàn diện.
Nhưng thứ này... Lục Ngạn Chu chỉ nhìn thôi đã cảm thấy không muốn ăn rồi.
Đứa nhỏ khác thì kén ăn, cái này không ăn cái kia không ăn, còn Tạ Thành Trạch? Cậu bị bắt phải ăn loại cháo này mỗi ngày.
Thật ra Tạ Thành Trạch có thể ăn thức ăn khác, những thực phẩm vô trùng được đóng gói kia, sau khi được đưa vào ống dẫn khử độc thì cậu ăn được hết, đáng tiếc không hề có ai nhớ tới chuyện đưa chúng cho cậu.
Lục Ngạn Chu hỏi: "A Trạch, em có thứ gì muốn ăn không?"
Tạ Thành Trạch giương mắt, mờ mịt nhìn Lục Ngạn Chu: "Dạ không có..."
Lục Ngạn Chu có cảm giác bị người khác đấm một cú vào ngực, lòng đầy rầu rĩ.
Có phải là... Tạ Thành Trạch chưa từng ăn qua thứ khác?
Anh nói: "Ngày mai anh tìm vài món tới cho em nếm thử, nếu em thích thì anh mua thêm."
"Vâng." Tạ Thành Trạch nhìn Lục Ngạn Chu đầy mong đợi, "Ngày mai anh cũng tới thăm em ạ?"
Sau khi nguyên chủ trở thành trợ lý của Tạ Thành Trạch thì không hề tới thăm Tạ Thành Trạch mỗi ngày nữa... Lục Ngạn Chu nói: "Nhất định ngày mai anh sẽ tới."
Tạ Thành Trạch mi mắt cong cong, nhếch môi nở một nụ cười.
Lục Ngạn Chu lại nói: "Đúng rồi A Trạch, anh có một chuyện muốn nói với em..."
"Anh muốn nói gì?" Tạ Thành Trạch hỏi.
"Không phải anh giữ tiền giúp em sao? Anh dùng một ít..." Lục Ngạn Chu có chút không biết mở miệng nói thế nào cho phải.
Hành vi của nguyên chủ... Đó chính là trộm tiền!
Nếu nguyên chủ không làm thế thì anh còn có thể vay tiền của Tạ Thành Trạch, cố tình nguyên chủ lại làm thế thật...
"Nếu anh cần thì cứ việc dùng." Tạ Thành Trạch nở một nụ cười ngọt ngào với Lục Ngạn Chu.
"Anh lấy có hơi nhiều..."
"Không sao đâu ạ!" Tạ Thành Trạch lại nói.
Lục Ngạn Chu có chút bất đắc dĩ.
Có lẽ Tạ Thành Trạch tiếp xúc với người và sự vật quá ít, cũng có lẽ chưa bao giờ tiêu tiền nên hoàn toàn không có khái niệm gì về nó.
Cũng chính vì thế mới làm được chuyện giao số tài sản vài tỷ của mình cho một người học đại học chuyên ngành lịch sử như nguyên chủ quản lý.
Đúng, nguyên chủ học chuyên ngành lịch sử.
Tuy nguyên chủ lấy cớ vội học ở cấp hai cấp ba để không gặp Tạ Thành Trạch, nhưng thực tế hắn chưa từng phấn đấu học tập lần nào cả.
Có điều đầu óc của hắn thông minh, cuối cùng đã thi đủ điểm đậu vào khoa lịch sử của một trường đại học nào đó chuyên về khoa học và công nghệ.
Bốn năm đại học hắn luôn lăn lộn trong khoa lịch sử, chẳng học được cái gì, thế nên trước đó Lục Kỳ Kỳ phải dựa vào mối quan hệ giúp hắn vào Tạ thị làm việc, nhưng hắn chỉ có thể làm một nhân viên bình thường phụ trách hậu cần.
Thế mà Tạ Thành Trạch lại phó thác hết toàn bộ tài sản của mình cho hắn... Đứa nhỏ này thật sự quá đơn thuần.
Tuy nói phần lớn tài sản của Tạ Thành Trạch là cổ phần gì đó, nguyên chủ không động vào được, nhưng tiền chia hoa hồng thì nguyên chủ động được, 3000 vạn kia là số hoa hồng mà công ty Tạ Thành Trạch cầm cổ phần chia cho.
Lục Ngạn Chu bảo: "A Trạch, không phải hồi trước dượng có tìm giáo viên tới dạy tại nhà cho em sao, em học được tới đâu rồi?"
Tạ Thành Trạch trông có vẻ tự hào, hai mắt sáng rực, "Em học tới lớp 4 rồi!"
Lục Ngạn Chu trầm mặc một lúc, ngay sau đó nói: "A Trạch, ngày mai anh đem một vài cuốn sách tới cho em, dạy em chương trình học tiếp theo đó... Em muốn học không?
Tạ Thành Trạch liên tục gật đầu: "Dạ muốn!"
Ngay từ đầu Lục Ngạn Chu còn nghĩ nếu Tạ Thành Trạch không muốn đi học thì mình nên thuyết phục cậu ta như nào, kết quả Tạ Thành Trạch lại mở miệng đồng ý ngay.
Nghĩ cũng phải, bình thường Tạ Thành Trạch không được gặp ai, cậu thích ở chung với người khác, đương nhiên ước gì có thể nghe giảng bài.
"Cứ quyết định vậy nhé." Lục Ngạn Chu nói.
"Dạ vâng." Tạ Thành Trạch gật đầu lia lịa, rồi nhích lại gần Lục Ngạn Chu hơn, suýt nữa đẩy luôn anh ra ngoài.
Lục Ngạn Chu thấy thế bảo: "Tụi mình ngồi xuống nha?" Dựa vậy mà còn đứng nữa thì mệt lắm.
Tạ Thành Trạch chủ động ngồi xuống, Lục Ngạn Chu ngồi ở bên cạnh, hỏi cậu một số chuyện vụn vặt khi sống ở đây.
Căn phòng vô trùng này tốn một số tiền lớn để cải tạo, mấy năm trước còn từng nâng cấp, bên trong không thiếu thứ gì.
Những món đồ công nghệ như máy tính điện thoại Tạ Thành Trạch cũng có hết.
Nhưng dường như Tạ Thành Trạch không quan tâm gì tới mấy sản phẩm điện tử này, có điều mỗi lần nguyên chủ tới đây cậu đều rất vui vẻ, sau khi nguyên chủ làm trợ lý của cậu, nếu vài ngày cậu không được thấy mặt nguyên chủ thì sẽ gọi điện bảo nguyên chủ tới đây.
Hai người ngồi hàn huyên hồi lâu, đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng động —— có người bước cầu thang lên đây.
Lục Ngạn Chu vội vàng đứng dậy, cách Tạ Thành Trạch xa một chút.
Dựa theo ký ức anh có được từ nguyên chủ, trong cái nhà họ Tạ này chẳng ai coi Tạ Thành Trạch ra gì cả, nếu anh quá thân cận với cậu ta, nói không chừng sẽ rước lấy phiền phức cho Tạ Thành Trạch.
Trong quỹ đạo lịch sử ban đầu, nguyên chủ muốn giết Tạ Thành Trạch, cùng với chuyện cha Tạ và con trai riêng của ông ta là An Thần Uyên không ngừng ám chỉ có quan hệ rất lớn, cha Tạ còn làm như không thấy lời cầu xin giúp đỡ lúc Tạ Thành Trạch gặp phải tử vong...
Đến nỗi Lục Kỳ Kỳ, cô của nguyên chủ, đối với người con riêng Tạ Thành Trạch này, bà ta vô cùng ghét bỏ.
Sau khi Lục Ngạn Chu định đi qua xem có nhìn Tạ Thành Trạch một cái, thì thấy Tạ Thành Trạch đang ngẩng đầu nhìn mình, mặt đầy mất mát.
Anh cho Tạ Thành Trạch một nụ cười trấn an, lúc này mới nhìn về phía cánh cửa.
Cửa lớn bị đẩy ra, vị quản gia ăn mặc chỉn chu nhưng ánh mắt chứa chút khinh miệt đi tới: "Cậu chủ họ, phòng bếp chuẩn bị cơm trưa... Ngài muốn ăn cơm ở đây không?"
Lục Ngạn Chu đáp: "Không cần, tôi sắp đi rồi." Anh không phải người nhạy cảm nhưng cũng có thể cảm giác được vị quản gia này không hy vọng mình ở lại ăn cơm.
Huống chi anh đã gặp được Tạ Thành Trạch rồi, kế tiếp còn có rất nhiều chuyện cần hoàn thành... Lục Ngạn Chu nhìn về hướng Tạ Thành Trạch đang ngồi ven tấm màng: "A Trạch, mai anh lại tới thăm em."
"Vâng." Tạ Thành Trạch ngẩng đầu, nở một nụ cười nho nhỏ với Lục Ngạn Chu, lại cúi đầu, mất mát dùng tay nhéo ống quần của mình.
Đứa nhỏ này quá đáng thương, nhất định phải mang cậu ta ra khỏi nhà họ Tạ càng sớm càng tốt, nhưng hiện giờ anh chưa có đủ công đức để nuôi dưỡng linh hồn của Tạ Thành Trạch.
Lục Ngạn Chu thầm thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Anh cầm lấy áo khoác mình đặt bên cánh cửa nhà họ Tạ, khởi động xe chậm rãi chạy về nơi anh ở.
Gia cảnh của nguyên chủ bình thường, trong nhà không có tiền gì, nhưng thắng ở chỗ có được Lục Kỳ Kỳ gả vào hào môn.
Tuy Lục Kỳ Kỳ không cho tiền người bên nhà mẹ đẻ, nhưng lại sắp xếp công việc cho họ.
Cha của nguyên chủ giờ đang làm đội trưởng đội bảo vệ ở tổng bộ Tạ thị, còn mẹ nguyên chủ cũng công tác tại nhà ăn Tạ thị, tiền lương hai người cũng không thấp.
Bảy tám năm trước họ mua được một căn hộ ở thành phố S bằng một khoản vay.
Căn hộ này rất lớn, vị trí cũng khá ổn, chỉ là có chút cũ, nằm trên những căn hộ nhiều tầng kề nhau trong khu phố cũ.
Nhà cũ nên không có cách âm, âm thanh trên lầu và âm thanh trên đường lớn gần như xuất hiện mọi nơi, dưới lầu cũng không có chỗ để xe... Nguyên chủ vô cùng bất mãn với căn hộ này.
Lục Ngạn Chu tìm trong chốc lát mới tìm được một vị trí để đậu xe, sau đó lên lầu.
Ngoài nhà rất lạnh, trong nhà cũng lạnh không kém, căn hộ này của anh khó mà giữ ấm được.
Lục Ngạn Chu hít sâu một hơi, móc ra bịch bánh bao trong túi mình để dành làm bữa ăn sáng nhưng vẫn chưa kịp ăn, bỏ nó vào lò vi sóng hâm lại, sau đó cho vào miệng ăn hết một lượt.
Nguyên buổi sáng này anh nhịn đói, nhưng không có tâm trạng để ăn gì.
Ăn xong rồi, Lục Ngạn Chu quay về phòng ngủ của mình, lục lọi tìm được một cuốn notebook, bắt đầu viết kế hoạch tiếp theo.
Anh bị phong ấn phần lớn sức mạnh và ký ức, nhưng năng lực anh có được lúc này vẫn như cũ vượt xa người thường.
3000 vạn đó cần phải dùng vào chỗ có giá trị, mà số tài sản còn lại của Tạ Thành Trạch cũng cần xử lý cẩn thận, dù sao cũng không được cầm tiền của cậu ta đi đầu tư như nguyên chủ, làm số tiền liên tiếp hao hụt.
Lục Ngạn Chu soạn xong kế hoạch, lại nghĩ tới gì đó, móc điện thoại ra nhắn tin cho Tạ Thành Trạch.
Tạ Thành Trạch có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, sau khi kế thừa tài sản của ông ngoại, cậu thậm chí có được đội ngũ làm việc cho riêng mình.
Chỉ là tâm tư của những người đó không sạch, phần lớn không để Tạ Thành Trạch vào mắt.
Một người lãnh đạo ngay cả chuyện rời khỏi phòng vô trùng cũng không làm được thì làm gì quản lý được nhân viên dưới trướng? Đã thế Tạ Thành Trạch còn chưa từng học xong nền giáo dục liên quan.
Lục Ngạn Chu chỉ vừa nhắn tin thì đã nhận được tin trả lời của Tạ Thành Trạch.
Anh vừa dùng điện thoại nói chuyện phiếm với cậu vừa bước ra khỏi nhà.
Tuy căn hộ này của anh có không ít khuyết điểm, nhưng về mặt địa lý thì khá tốt, chung quanh đầy đủ các trường cấp 1 cấp 2, dưới lầu cách đó không xa còn có cả hiệu sách.
Lục Ngạn Chu đi vào hiệu sách đã bắt đầu càn quét sách trong tiệm.
Tạ Thành Trạch còn chưa tốt nghiệp tiểu học, cần thiết học bù!
Cùng thời gian, lầu 4 nhà họ Tạ.
Tạ Thành Trạch đứng trước mặt Lục Ngạn Chu thì ngoan ngoãn đáng yêu, giờ đây đang ngồi trên sofa phòng khách, tay mân mê điện thoại.
Nhưng vẻ mặt của cậu ta lại hoàn toàn khác so với lúc đứng ở trước mặt Lục Ngạn Chu.
Nét mặt cậu lạnh lùng, ánh mắt cũng thế, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp lộ ra một cỗ tĩnh mịch: "Cầm tiền xong... Ngoan nhiều."