Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc

Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc - Chương 90: Mạt thế 14




Editor: Moonie



Beta: Xanh



Trong lòng Tô Cẩn Hồng thở dài chán nản, rồi lại thề hết sức kiên định: “Tôi sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt!”



Cầu Cầu: “……”



Cầu Cầu không thể hiểu được, rõ ràng ký chủ không xem phim ngôn tình, sao lại đột nhiên biến thành nam phụ lụy tình trong phim thần tượng vậy?



Mà khoan, đừng nói đến nam phụ, có khi cả friendzone cũng không phải cũng nên. Nữ chính chả biết gì, ký chủ đã nghĩ đến việc tỏ tình và bị từ chối rồi phi thẳng đến kết thúc bảo vệ nữ chính rồi.



Cầu Cầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, nếu ký chủ nhà mình mà ở trong phim thần tượng thì chắc là người qua đường Giáp ít đất diễn, nội tâm cực kỳ phong phú, yêu thầm nữ chính rất nhiều năm nhưng nữ chính không biết.



Haizz, thật là bi thảm.



Cầu Cầu hơi đồng tình với Tô Cẩn Hồng. Nó rất tự tin nghĩ: Hoy dẹp, mình giúp ký chủ là được. Hai thế giới trước ký chủ toàn là mèo mù vớ cá rán, thế giới này sẽ không như vậy, xem tình thế trước mắt thì nếu ký chủ không có bổn hệ thống hỗ trợ, cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc theo đuổi được Cố Ngôn Hi. Có bổn hệ thống ra tay giúp, ký chủ theo đuổi con gái không phải là dễ như trở bàn tay sao.



Tô Cẩn Hồng vẫn chưa biết, lúc anh vừa buồn rầu vừa chán nản mà cũng vừa vui vẻ, tự cho là sắp vén lên tấm màn bí mật che giấu tình yêu, hệ thống của anh đã xem thường anh từ trên xuống dưới một lần, còn ra vẻ nếu không có hệ thống, chắc chắn anh không theo kịp được suy nghĩ của Cố Ngôn Hi.



Tô Cẩn Hồng đi vào văn phòng, trong tầm mắt anh xuất hiện một người đàn ông anh tuấn.



Người này sống mũi cao thẳng, mặt mũi thâm thúy, mặc một bộ quần áo thường ngày màu trắng, đang chú tâm nhìn báo cáo trong tay.



Ngón tay Cố Ngôn Hi gõ nhẹ lên mặt bàn, cười nhắc nhở: “Ngài Bạch bận rộn như vậy sao?”



Người đàn ông sau khi thấy Cố Ngôn Hi, ánh mắt sáng lên, lập tức đứng lên thân thiện chào hỏi, ghế dựa trượt trên nền phát ra tiếng “Két.”



“Ngôn Hi, đây là em trai em hả? Trông cũng khá hơn rồi.”



Lúc nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của anh ta nhìn về phía Cố Ngôn Hi, Tô Cẩn Hồng đã rất không thoải mái. Lúc nghe Bạch Kiêm gọi “Ngôn Hi”, mi tâm không nhịn được mà giật giật.



Trước giờ anh không nghĩ tới, hai chữ này có thể làm anh khó chịu đến vậy.



Tô Cẩn Hồng thẳng lưng, nhìn qua cũng không lùn hơn anh ta mấy.



Anh áp chế ngọn lửa vô cớ trong lòng, lịch sự chìa tay phải ra, lễ phép mỉm cười, “Chào anh, em là Tô Cẩn Hồng.”



Người đàn ông sững lại, sau đó nhiệt tình mạnh mẽ bắt tay, vỗ vai anh.



“Xin chào Cẩn Hồng, cuối cùng em cũng tỉnh lại sau hai ngày hôn mê rồi, chị gái em đã rất lo cho em đấy. Anh là Bạch Kiêm, em gọi tên anh là được, đừng học chị em trêu người, gọi bậy bạ gì mà người phụ trách. Mọi người đều là bạn bè, chẳng qua trước đây anh từng có ít kinh nghiệm quản lý nên mới tạm thời hỗ trợ quản một ít việc vặt, có việc gì em tìm anh hay chị em đều được.”



Bạch Kiêm chính là người đưa bọn anh về.



Lúc ấy trên người Cố Ngôn Hi toàn là vết máu, đeo một cái balo lớn còn liều mạng kéo theo một cậu bé đang bất tỉnh đi một mình trên đường. Cô vừa kéo anh đi, vừa dọn dẹp bọn zombie rải rác bên đường. Tuy rằng lúc ấy Cố Ngôn Hi bẩn thỉu, quần áo rách rưới, nhưng mà tinh thần không chịu từ bỏ của cô đã hấp dẫn Bạch Kiêm ngay lập tức. Vì thế anh ta tiến lên hỏi thăm tình huống, chủ động đề nghị giúp đỡ, còn sắp xếp cho bọn anh một nơi để ở. Nhưng mà cân nhắc đến an toàn của những người khác, nơi ở của Cố Ngôn Hi và Tô Cẩn Hồng tách biệt với mọi người.





Mỗi ngày Bạch Kiêm đều mang đồ ăn đến cho cho bọn họ đúng giờ, sau đó hỏi thêm tình trạng của Tô Cẩn Hồng. Cố Ngôn Hi rất cảm kích anh ta, nếu không có anh ta thì chắc chắn họ không thể tìm được một nơi thích hợp nhanh như vậy để an bài Tô Cẩn Hồng.



Bạch Kiêm tính cả rồi, phụ nữ xinh đẹp như Cố Ngôn Hi sẽ không thiếu đàn ông theo đuổi. Nếu anh ta trực tiếp tiến lên bày tỏ long mình thì gần như không có kết quả tốt đẹp. Bạch Kiêm đang lo không biết làm thân với Cố Ngôn Hi như thế nào thì Tô Cẩn Hồng tỉnh lại. Đúng là trời cũng giúp anh ta!



Lần đầu tiên Bạch Kiêm nhìn thấy Tô Cẩn Hồng đã lập tức xác định tốt chiến lược, nếu tiếp cận trực tiếp thì rất khó mà thành công, vậy thì đi đường vòng! Đi từ xa tới gần, trước tiên anh ta tạo mối quan hệ tốt với em vợ nhất định không sâi!



Ha ha, chỉ một tia lửa nhỏ có thể cháy lan ra cả đồng cỏ, huống chi đây còn không phải tia lửa nhỏ mà là em vợ của anh ta! Ít nhất cũng tương đương với khoảng một trăm cây đuốc! Nếu cậu ấy nói tốt về mình, còn không phải là công thần sao?



Bạch Kiêm nhiệt tình nhìn Tô Cẩn Hồng, mơ hồ cảm thấy có thể thấy được thành công đang vẫy gọi.



Cậu thiếu niên cao xấp xỉ anh ta hơi mỉm cười, khóe môi nhếch lên, còn có cả lúm đồng tiền, cực kỳ ngoan ngoãn.



Thiếu niên nghiêng người về phía trước, nụ cười hơi ác ý, nhỏ giọng nói ra lời nói khiến anh ta cực kỳ hoảng sợ.




“Anh nói Cố Ngôn Hi à, em và chị ấy không cùng huyết thống.”



Nụ cười của Bạch Kiêm trong nháy mắt cứng đờ.



Anh ta vạn lần cũng không nghĩ đến cậu em vợ này không chỉ không phải là tia lửa nhỏ, hơn nữa còn là rocket! Bắn anh ta choáng váng đầu óc, tê dại da đầu!!!



Tô Cẩn Hồng vừa lòng nhìn nụ cười cứng đờ trên mặt anh ta, trong nháy mắt cảm giác eo không mỏi, chân không đau, lòng cũng không đắng.



Anh đắc ý nói với Cầu Cầu: “Haiz, tên tình địch này quá yếu, thứ cho tôi nói thẳng, tình địch giống như anh ta, tôi còn có thể đánh thêm một trăm tên nữa!”



Cầu Cầu: “… Ký chủ, không phải mới vừa rồi anh còn định bảo vệ Cố Ngôn Hi cả đời sao? Bây giờ anh đang làm gì vậy?”



Lời của Cầu Cầu giống như một chậu nước lạnh vào mùa đông, đổ ào xuống Tô Cẩn Hồng, làm anh tỉnh táo lại trong nháy mắt.



Tô Cẩn Hồng yên lặng một lát, lui về phía sau một bước, trên mặt không cảm xúc: “Cảm ơn anh Bạch.”



Bạch Kiêm nhìn chằm chằm Tô Cẩn Hồng lật mặt như lật bánh tráng, tức đến nghiến răng.



Cố Ngôn Hi đứng ở bên cạnh, không nghe rõ lời nói của Tô Cẩn Hồng. Cô chỉ nhìn thấy Tô Cẩn Hồng đến gần nói một câu gì đó, sau đó không khí giữa hai người bỗng trở nên hơi kỳ quái.



Cô hắng giọng nhắc nhở Bạch Kiêm.



“Bạch Kiêm, không phải ngài bảo muốn xem Cẩn Hồng dùng dị năng biến ra vũ khí sao?”



Bạch Kiêm như vừa tỉnh mộng, đáp: “Đúng vậy, Cẩn Hồng có thể cho anh xem không?”



Tô Cẩn Hồng: “…”



Nghe được hai chữ Cẩn Hồng từ trong miệng của Bạch Kiêm, anh hơi ngứa tay, cực kỳ muốn đập nát nụ cười gợi đòn của đối phương.




Anh giương mắt nhìn Bạch Kiêm, đọc ra ý khiêu khích trong mắt đối phương.



Tô Cẩn Hồng không đáp, ngược lại nghiêng người lộ ra biểu cảm vô cùng đáng thương đối với Cố Ngôn Hi ở bên cạnh.



Thiếu niên cao gầy cúi đầu, mặt tái nhợt, lông mi thật dài chớp chớp, không nhìn rõ vẻ mặt anh. Chàng thiếu niên hơi cúi người, tỏ vẻ đáng thương mà nói: “Xin lỗi chị, chắc là lần trước em dùng dị năng quá mức nên giờ không dùng được, không thể cho anh Bạch xem.”



Cố Ngôn Hi mềm lòng trong nháy mắt, không nhịn được xoa đầu anh, nhỏ giọng an ủi, “Không sao đâu, không dùng được thì không thôi vậy.”



Tô Cẩn Hồng sung sướng chưa được một giây, giây tiếp theo đã trở nên uể oải, “Lỡ như vĩnh viễn không dùng được thì phải làm sao bây giờ? Em sẽ không thể bảo vệ chị.”



Đối mặt với thiếu niên vừa ngoan ngoãn lại đẹp trai như vậy, ai lại nhẫn tâm trách anh chứ? Đương nhiên Cố Ngôn Hi cũng không ngoại lệ.



Cô nhớ tới ngày đó Tô Cẩn Hồng mặc dù ý thức mơ hồ nhưng vẫn liều mạng khiêng cô chạy trốn, trong lòng rối tinh rối mù. Cô dịu dàng an ủi, “Không sao cả, chị bảo vệ em.”



Tô Cẩn Hồng kinh ngạc vui mừng ngẩng đầu, “Thật ạ?”



Cố Ngôn Hi gật đầu, ngay sau đó thiếu niên ôm cô vào trong ngực.



Thiếu niên mười tám tuổi đã bắt đầu ra dáng đàn ông, cơ ngực rắn chắc, đường cong trên bụng lộ rõ, hô hấp nhẹ nhàng bên tai, làm tim Cố Ngôn Hi lỡ một nhịp.



Cô còn chưa kịp nghĩ gì thêm, Tô Cẩn Hồng đã buông cô ra, nở một nụ cười sạch sẽ xán lạn, “Cảm ơn chị.”



Tay Bạch Kiêm đặt ở cạnh người đã không tự chủ được mà nắm chặt, nghiến chặt răng, khuôn mặt căng cứng nhìn cô gái mình muốn theo đuổi ôm người con trai khác.



Anh ta miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh, lo lắng nói: “Ngôn Hi, mọi người vẫn đang chờ để học dùng dị năng hóa thành vũ khí đấy, bây giờ Cẩn Hồng không dùng được dị năng, mọi người…”



“Không sao, có thể để chị Ngôn Hi dạy cho bọn họ.”




Bạch Kiêm do dự nhìn Tô Cẩn Hồng, “Nhưng anh nhớ Ngôn Hi không biết mà.”



Tô Cẩn Hồng hơi mỉm cười, “Không sao, em dạy chị, chị ấy chắc chắn sẽ học được rất nhanh, đến lúc đó thì dạy lại cho mọi người.”



Bạch Kiêm: “…”



Anh ta điều chỉnh lại cảm xúc, mấy giây sau mới gật đầu, “Được rồi, vậy bây giờ…”



Tô Cẩn Hồng: “Bây giờ phiền anh Bạch cho tụi em không gian riêng để tiện cho việc dạy học.”



Bạch Kiêm: “…”



Hóa ra đây là ý định của thằng nhãi này! Nhưng mà nghe lại rất hợp lý. Ngay lúc anh ta vắt hết óc tìm một lý do để anh cũng có thể quang minh chính đại đi cùng thì Cố Ngôn Hi nói.



“Cứ như vậy nhé, Cẩn Hồng dạy tôi trước, sau đó tôi sẽ dạy lại cho mọi người.”




“Chúng tôi đi trước, đến lúc đó sẽ đến tìm anh.”



Tô Cẩn Hồng ngoan ngoãn xoay người tạm biệt, “Hẹn gặp lại anh Bạch.”



Bạch Kiêm tức nghiến răng, lại không thể đánh mất phong độ, gần gũi nói: “Ừ, tạm biệt.” Chờ Tô Cẩn Hồng và Cố Ngôn Hi đi đến hành lang, anh ta loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Cố Ngôn Hi.



Cố Ngôn Hi: “Phải rồi, lúc nãy ở văn phòng em nói với Bạch Kiêm cái gì vậy? Chị thấy vẻ mặt của anh ấy đột nhiên trở nên rất kỳ quái.”



Bạch Kiêm đứng dậy, lặng lẽ đi đến gần cửa, nín thở nghiêm túc nghe Tô Cẩn Hồng trả lời.



Hừ, để tôi xem thằng nhãi ranh kia bịa như thế nào.



Tô Cẩn Hồng: “À, chị nói chuyện này hả.”



Tô Cẩn Hồng cẩn thận nhớ lại vẻ mặt của Bạch Kiêm, chuẩn bị bịa một lời nói hợp với vẻ mặt lúc ấy của anh ta.



Vì thế Bạch Kiêm nghe thấy Tô Cẩn Hồng trả lời cực kỳ qua loa: “Em nói với anh ấy là anh rất đẹp trai, nhưng mà không đẹp bằng em.”



Cố Ngôn Hi: “Phụt, thằng nhóc này, sao lại bất lịch sự như vậy, nào có ai lần đầu gặp mặt đã nói với người ta như vậy?”



Bạch Kiêm ngồi xổm ở cửa, mặt xanh mét.



Thằng nhóc này vẫn không quên nói xấu anh ta!



Lòng Bạch Kiêm cũng đang rỉ máu: Đây nào phải là tìm em vợ, rõ ràng là dẫn sói vào nhà mà.



Đúng lúc, có người tình cờ đi qua, anh ta kinh ngạc nhìn tư thế ngồi xổm kỳ dị của Bạch Kiêm. “Bạch Kiêm, anh rúc vào xó này làm gì? Văn phòng to như vậy mà vẫn không đủ à?”



Bạch Kiêm không kịp đề phòng đột nhiên nghe thấy một giọng nói khác, anh ta trưng khuôn mặt đứng đắn thâm trầm nói: “Tôi đang suy nghĩ sức mạnh dị năng có quan hệ gì với sức lực của cơ thể hay không, cho nên bây giờ tôi đang nhảy ếch để rèn luyện thân thể.”



Bạch Kiêm nhảy vài cái trước ánh mắt xấu hổ của anh ta, để chứng minh là mình không nói điêu.



Lúc này anh ta mới chợt hiểu ra, sau đó trịnh trọng nói: “Anh nói có lý, tôi phải báo cho mọi người vụ này.”



Một giờ sau, tin tức đã truyền khắp căn cứ nhỏ này: Sức lực có khả năng sẽ ảnh hưởng đến độ mạnh yếu của dị năng, không tin thử hỏi Bạch Kiêm xem, anh ta đã bắt đầu tập luyện nhảy ếch rồi.



Vì thế trong nửa giờ kế tiếp, Bạch Kiêm bị năm sáu người hỏi về chuyện này. Anh ta nhắm mắt thừa nhận, đến lúc anh ra khỏi văn phòng phát hiện trong trụ sở rất náo nhiệt. Người thì chạy bộ, người lại nhảy cao, còn có người gập bụng và hít đất.



Nhìn mọi người tích cực luyện tập, Bạch Kiêm im như thóc, rón rén trở về văn phòng. Truyện Gia Đấu



Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha Bạch Kiêm thảm quá à.