Đất nước mà Thanh Hùng tạm ở lại có rất nhiều sương mù, thức dậy vào một buổi sáng sớm liền có thể thấy được màn sương dày đặc, đến nổi con đường gần nhà cũng bị sương mù nuốt chửng. Nhưng trong cảnh sương huyền ảo này lại rất lung linh khi mặt trời dần lên, lớp sương tan dần khi bị những tia nắng sớm chiếu vào, rồi chúng lại bắt đầu nhả dần ra những thứ mà chúng nuốt chủng. Con đường, cây cối bắt đầu hiệu rõ ràng ra bên ngoài giống như một bí mật nào đó bất ngờ được bật mí.
Không hiểu sao, khi đã có tiền người ta thường muốn hoa mình vào những nơi mà thiên nhiên ngự trị. Căn biệt thự được xây trên đồi thông này được chủ cho thuê giới thiệu rất nhiều. Nào là lịch sử lâu dài, nào là nơi hạnh phúc của một gia đinh. Thanh Hùng ngồi nghe đến mức phải thở dài, ngược lại An Anh có vẻ rất thích khung cảnh bên ngoài tòa biệt thự này, cô cứ nhìn ra về phía hàng cây thông nép sau khung cửa kính màu vàng óng. Dương Hoàng sắp xếp cho hai người sông ở đây, hôm nay là ngày đầu tiên.
Tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng nói vọng vào. “ Thanh Hùng, An Anh hai người ở trong đây sau?”. Là giọng của Kim Vũ.
“ Vâng”. An Anh quay đầu lại lên tiếng bảo, chị bước lại gần cánh cửa và mở cửa ra. “ Anh Vũ đến rồi sao?”.
Ông chủ quay đầu lại nhìn Kim Vũ, đứng dậy, niềm nở bắt tay với anh. “ Anh bạn đến rồi sao, có muốn...”.
Kim Vũ đưa tay lên ngăn cho ông ấy nói tiếng. “ Ông chủ à, bọn cháu còn có vài chuyện muốn nói chú có thể tránh đi một chút không”.
Ông chủ như hiểu ra gì đó ông ấy mỉm cười sau đó gật đầu. Ông không quên quay sang An Anh bắt tay, cuối chào với cô rồi vội bước ra về. Kim Vũ đóng cửa lại bước lại gần Thanh Hùng. “ Anh đi theo tôi, chú Hoàng có chuyện muốn nói với anh”. Anh quay sang An Anh bảo. “ An Anh, cô cứ ở lại đây nhé”.
Thanh Hùng thở mạnh ra, đứng dậy đi theo Kim Vũ. An Anh bị bỏ lại, cô nhíu mày lại. “Hừ, sao lại không gọi mình chứ? Đáng ngờ”.
An Anh ngồi đợi trong phòng rất lâu, trong lòng cô vô cùng bức bối, cũng có rất nhiều suy nghĩ. “ Tại sao lại không cho mình đi theo”, “ Anh ấy đang định làm mọi chuyện một mình sao, lại giống như lúc đó nữa, không nói không rằng bỏ mình”. Chị gục đầu xuống, hai tay để lên đùi, siết chặt lại, bất giấc chị nghiếng răng kêu lên ken két.
Tiếng mở cửa vang lên kéo chị về với hiện tại. An Anh ngước mặt lên nhìn về phía cửa. Thanh Hùng bước vào.
“ Để em đợi lâu rồi”.
Chị nhìn anh ta thật lâu, thật nghiêm nghị lại chẳng nói gì.
“ An Anh, em sao vậy?”.
Chị đứng dậy, chẳng nói gì, đi lại gần Thanh Hùng. Thanh Hùng ngạc nhiên. “ An Anh”.
Chị nắm lấy cổ áo của anh. Giọng như sắp khóc.
“ Thanh Hùng, em hỏi anh chuyện này anh phải thành thật nói với em”.
“ Được”. Thanh Hùng dè chừng đáp.
“ Có phải anh định đẩy em ra lần nữa không?”.
“ An Anh, anh...”.
“ Có hay không”. Chị hét lên.
Thanh Hùng im lặng một lúc lâu, nét mặt của anh bình tĩnh đến lạ thường. Anh khẽ gật đầu. “ Có”.
Mặc dù, chị đoán được kết quả nhưng khi nghe chính miệng Thanh Hùng nói ra chị thoáng chút đau lòng. An Anh gục đầu xuống, giọng càng nhỏ hơn. “ Tại sao vậy, tại sao lần này đến lần khác đều muốn đẩy em ra vậy”.
Thanh Hùng nắm lấy vai chị, lúc này nhìn anh rất chửng chạc, khác hẳn với nét tinh nghịch thường ngày.
“ An Anh, em không nên vướng vào những chuyện này, em xứng đáng có cuộc sống tốt hơn”.
Đột nhiên không gian im lặng đến đáng sợ. Thanh Hùng vẫn nghiêm nghị đứng ở đó, An Anh vẫn không nói gì, vẫn cúi gầm mặt xuống. Chợt chị cất giọng.
“Nếu cuộc sống tốt hơn dựa trên sự hy sinh của anh thì em không cần”. An Anh hất tay anh ra., chị nghiêm nghị nói với anh. “ Đây là cuộc sống của em nên em phải tự mình dành lấy những điều tốt nhất. Em không cần anh phải chắn trước mặt em, em đủ mạnh tự bảo vệ mình, em muốn đồng hành cùng anh”.
“ An Anh,... em đừng ngang bướng như vậy”. Thanh Hùng quát lên.
Chị lao đến ôm lấy Thanh Hùng thật chặt. Thanh Hùng thoáng chút bất ngờ.
“ Thanh Hùng, làm ơn đi mà, em muốn bên cạnh anh cùng anh làm mọi thứ... đừng...đừng đẩy em ra một lần nữa...đừng tự gánh vác mọi thứ có được không”. Giọng chị đứt quảng, chị khóc lên không thành tiếng.
Thanh Hùng đứng lặn yên, không nhúc nhíc cũng chẳng nói gì. Bên ngoài, Dương Hoàng cùng với Kim Vũ đã đứng nghe lén từ nãy đến giờ. Dương Hoàng thì lắc đầu còn Kim Vũ cũng chỉ thở dài.
••••••••••••
Khoảng thời gian gần đây mọi chuyện dường như suôn sẻ. Cái hợp đồng dự án gì đó bị Tư Nam từ chối dứt khoát. Ban đầu lão ta còn định kỳ kèo, thuyết phục Tư Nam nhưng bị anh đuổi ra ngoài. Lúc đó, Thanh Huy cũng đứng đó, có vài khoảng khắc lão ta bất lực quá nên nhìn Thanh Huy nhờ sự giúp đỡ nhưng hoàn toàn bị cậu lơ đi. Cuối cùng, lão cũng đành bỏ cuộc mà bước ra về.
Tư Nam luôn quan sát thái độ của Thanh Huy, giống như cậu đang buông xuôi mọi thứ chẳng muốn làm chuyện gì cả. Đôi lúc, cậu cũng rơi vào trạng thái trầm tư. Bây giờ, anh cũng chẳng thể làm gì ngoài việc quan sát cậu, rất có thể đây lại là các thức nào đó để cậu tiếp tục làm gián điệp.
Buổi trưa, Tư Nam nhờ cậu ra ngoài mua giúp anh ly cafe. Cậu vừa bước ra khỏi tiệm cafe thì bị một bàn tay của ai đó kéo lôi đi vào một góc khuất.
Thanh Huy bực bội hất tay ông ta ra. “ Bỏ tay ra, thật tình, ông muốn gì đây?”.
Lão ta chính là người đến bàn chuyện dự án với Tư Nam. Lão hằn hộc bảo. “ Tôi phải hỏi cậu câu đó mới đúng, sao cậu không giúp tôi? Cậu là người mà Sếp Dương cài vào đúng không?”.
Thanh Huy không đáp chỉ im lặng chẳng nói gì.
“ Nè, trả lời đi chứ”.
Cậu thở dài, nhúng vai đáp. “ Không vì chuyện gì cả, Tư Nam không tin tưởng tôi nếu tôi nói giúp ông càng khiến anh ta nghi ngờ tôi thêm thôi”.
Ông ta cười khà khà. “ Cái gì vậy, cậu bên cạnh tên đó một năm rồi đấy, vẫn chưa lấy được lòng tin của hắn sao, vô vụng thật”.
“ Ông cũng có hơn gì tôi cũng thất bại đó sao, không còn chuyện gì thì tôi đi đây”. Thanh Huy quay mặt bỏ đi.
“ Nè cậu, Sếp Dương hứa là sẽ cho tôi một món đồ chơi nếu cậu đã không làm được việc chi bằng ở bên cạnh phục vụ cho tôi”.
Ông ta nghĩ gì liền lộ lên trên khuôn mặt của mình.
Thanh Huy tức giận ném ly cafe vào mặt lão ta, tức giận bảo. “ Lão gia biến thái kia, câm miệng lại cho tôi”.
Ông ta ném ly cafe xuống đất, không tức giận mà chỉ cười lên. “ Haizz, xem cậu làm giá dữ chưa kìa chưa nhận ra mình chỉ là món hàng trong tay Sếp Dương sao, mà có biết cũng đâu làm gì được nhỉ, nếu anh ta mà muốn thì cậu cũng chẳng thể phản kháng được, cũng chỉ ngoan ngoãn nằm trên giường cho bọn ta chơi mà thôi”.
Ông ta túm lấy tóc Thanh Huy ném cậu xuống đất sao đó đặt chân lên đầu cậu mà đạp mạnh xuống.
Cơn đau ập tới trong tâm trí của cậu, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, hình như có gì đó ướt ướt trượt xuống mắt cậu. Sau đó, cậu nghe tiếng ngã, rồi cơ thể bị cái gì đó kéo lên, một giọng nói quen thuộc vang lên. Là giọng của Hứa Thành.
“ Không sao chứ”.
Cậu ôm trán của mình. “ không sao”.
Hứa Thành dìu cậu đứng dậy, anh ta nhìn về hướng lão già, nét mặt đanh lại, vỗ nhẹ vai Thanh Huy. “ Cậu đứng yên đợi tôi một chút”.
Sau đó, anh ta đến trước mặt lão cho lão một cước vào bụng, như đã giải tỏa, anh quay lại chổ Thanh Huy dìu cậu đi.
Cả hai trở về công ty lại đúng lúc Thiên Duy đến tìm Tư Nam. Cậu thấy mặt Thanh Huy đổ nhiều máu liền hốt hoảng chạy lại, những nhân viên ở đó cũng xôn xao quay tụm lại chỗ Thanh Huy.
Thanh Huy được đưa đến phòng y tế của công ty. Cũng may vết thương không sâu nhưng máu chảy ra nhiều quá khiến cậu mất sức mà thiếp đi. Tư Nam nghe tin cũng chạy xuống xem thử. Bấy giờ, cả ba đang đứng ở phòng y tế. Anh nhìn sang Hứa Thành và Thiên Duy.
“ Thiên Duy, có chuyện gì vậy, cậu ta...bị sao vậy?”. Tư Nam hỏi.
“ Em cũng không biết, lúc em tới đã thấy Hứa Thành dìu Thanh Huy vào trong và cậu ta đã bị thương rồi”.
Tư Nam nhìn sang Hứa Thành. “ Vậy giờ anh có thể nói cho tôi biết chuyện gì không?”.
“ Tôi chỉ đi ngang qua đây có chút chuyện, tình cờ thấy Thanh Huy bị một gã đàn ông lôi đi, thấy lạ nên đi theo. Khi tôi tới đã thấy lão ta ghì đầu Thanh Huy xuống đất mà đạp lên nên tôi đến giải vậy, còn cụ thể họ đã nói gì thì tôi không biết”.
Tư Nam ngẫm nghĩ, sau đó, anh lôi điện thoại mình ra cho Hứa Thành xem. Trong màn hình điện thoại là hình anh lão già đến đây bàn bạc dự án do camera chụp lại từ góc độ trên cao. “ là tên này đúng không?”.
“ Đúng rồi, là lão ta”. Hứa Thành gật đầu xác nhận.
Tư Nam và Thiên Duy nhìn nhau. Anh thở dài ra hỏi người trực phòng y tế lúc đó. “ Cậu ta ổn chứ?”.
“ Sếp, Thanh Huy không sao, vết thương rất nông chỉ là mất máu nên đã ngủ rồi”.
Tư Nam nói với chị ta. “ Nếu cậu ta tỉnh lại bảo đến gặp tôi, tôi có chuyện muốn nói”. Sau đó anh nhìn qua Hứa Thành. “ Tôi cảm ơn anh đã giúp đỡ, nếu anh có việc...”.
“ Vâng, tôi đi trước đi”.
Hứa Thành lạnh lùng quay đi. Tư Nam và Thiên Duy cũng trở lại văn phòng.