Xuyên Nhanh Cải Mệnh: Em Vẫn Bên Anh Chứ!

Chương 39




Cả bốn người im lặng đã rất lâu trên băng ghế đá, không khí tương đối ngột ngạt.

Nói đến Thiên Duy, cảm xúc của cậu cũng khá hỗn độn, quá khứ của Tư Nam khiến cậu trăn trở rất nhiều và lời nói của Kim Vũ cũng khiến cậu phải suy nghĩ. Liệu rằng sau khi biết chuyện cậu có thể chấp nhận không và liệu rằng cậu có thể bình tâm, đối xử với Tư Nam giống như trước đây hay không? Mối quan hệ của cả hai đang tốt dần lên nếu vì chuyện này mà bị ảnh hưởng thì...cậu có thật sự nên biết nó không? Và cậu có cần thiết tìm ai đó để hỏi chuyện này thay vì hỏi thẳng Tư Nam không? Nhiều suy nghĩ loé lên trong tâm trí cậu khiến cậu không tài nào ngừng suy tư.

Tư Nam thì cứ ngẫm nghĩ khoảng thời gian vừa qua. Có nhiều chuyện đã thay đổi rồi. Thiên Duy vẫn bên cậu. Chú Hoàng vẫn sống. Mọi chuyện đến hiện tại đã tốt hơn rất nhiều. Anh nhìn Thiên Duy rồi khẽ nắm lấy tay cậu. "Có lẽ nên nói những chuyện trong quá khứ cho em ấy nghe" anh thầm nghĩ, rồi tự mĩm cười. Hệ thống quan sát ở phía trên cũng thầm cười, đây là một tính hiệu tốt.

Riêng Dương Hoàng cũng thoải mái hơn rất nhiều vì dù sau chú cũng trải lòng mình ra mặc dù cảm giác tội lỗi vẫn còn. Chỉ có Kim Vũ vẻ mặt vẫn bình tâm không nhiều biến động đôi lúc còn có chút lạnh nhạt.

Kim Vũ nhìn thời gian trôi qua mà sốt ruột. Đến đây là do cậu đề xuất với chú Hoàng vì do sau tai nạn chú cứ cắn rức lương tâm mình và trở nên stress nên cậu muốn cho chú thư giãn đôi chút nhưng không ngờ đến đây lại gặp nguyên nhân gây ra stress cho chú. Mặc dù, tinh thần của chú đã tốt hơn nhưng họ cứ ngồi đây mãi thì đi tông buổi đi chơi này rồi.

Cậu thở dài, bắt đầu lên tiếng:

- Này, mọi người định ngồi đây bao lâu nữa vậy? Thời gian của tôi ko có nhiều đâu.

Tư Nam thở dài rồi nắm tay Thiên Duy:

- Cậu ta nói đúng, hôm nay anh đang hẹn hò với em mà.

Thiên Duy mỉm cười

- Ừm.

Tư Nam và Thiên Duy đứng dậy nhưng họ chưa kịp đi vội. Tư Nam nhìn hai người phía sau mình, suy nghĩ gì đó. Anh nhìn hai người họ. Nếu không thì còn không nói gì nhưng biết họ ở đây mà xem như không quen cũng không ổn.

Anh thở dài bảo:

- Hay cả hai đi chung luôn đi ạ.

Thế là cuộc hẹn hai người đã trở thành cuộc hẹn bốn người.

Địa điểm tiếp theo chính là nhà ma. Cả bốn người hứng hở bước vào. Mọi người điều là những người thành đạt nên ban đầu có lẽ họ không hề tin về chuyện ma quỷ. Cả bốn bước vào hùng hổ chẳng lo lắng gì cả, ngoại trừ Kim Vũ.

Cậu có chứng sợ bóng tối khi đi vào những chổ tối tăm cậu luôn bủn rủn tay chân và có triệu chứng khó thở. Nhưng mọi người có vẻ rất hứng thú nên cậu cũng đành xuôi theo. Điều đáng nói là chú Hoàng người biết rõ chứng sợ bóng tối của cậu lại chẳng nhớ gì cả.

Vừa bước vào bên trong, không gian càng lúc càng tối lại. Sau đó nó hoàn toàn tối hẳn, ánh sáng duy nhất là từ chiếc đèn dầu do nhân viên đưa cho họ và ánh sáng trắng xa xa ở con đường trước mặt của họ.



Kim Vũ vừa thấy bóng tối liền toát mồ hôi lạnh, hơi thở cũng gấp rút hẳn, cậu bắt đầu lảo đảo đành nắm chặt tay và ngã vào người của Dương Hoàng. Chú nhìn lại cậu thì thấy mặt cậu bắt đầu xanh xao hơn. Bấy giờ, chú mới nhớ cậu khá sợ bóng tối. Chú lập tức ôm chằm lấy cậu.

Chú bảo:

- A Vũ, ta xin lỗi, ta quên con sợ bóng tối, cố gắng một chút, chúng ta sẽ ra ngoài trước.

A Vũ níu lấy tay chú:

- Không sao, đừng khiến mọi người mất vui.

Chú nhìn cậu như vậy vô thức tim thắt lại, đau lòng vô cùng. Rõ ràng rất sợ nhưng vẫn cố gắng đi vào, chú cũng trách bản thân tại sao lại không nhớ ra chứ.

Tư Nam và Thiên Duy vẫn thích thú đi phía trước. Do trong bóng tối cả hai chỉ chú ý ánh đèn trước mặt của mình mà không chú ý gì phía sao.

Đi một hồi, họ đến một căn phòng. Bên trong là một cuộc phẫu thuật, những mô hình bác sĩ, bệnh nhân và cả y tá vô cùng sống động như người thật đóng giả vậy. Các dụng cụ cũng là hàng thật. Bệnh nhân thì nhắm mắt, máu trên bụng trào ra rồi nhỏ giọt “tách tách” xuống dưới sàn. Nét mặt căng thẳng của các bác sĩ và y tá cũng diễn tả vô cùng giống. Cả bốn nhìn cảnh tượng trước mắt mà cảm phục sự dàn dựng công phu.

Thiên Duy có nhìn sang Kim Vũ thì thấy cậu toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt trắng bệch không hề có tý máu nào.

Thiên Duy lo lắng hỏi:

- Kim Vũ, anh bị sao vậy, vẻ mặt anh rất lạ?

Lúc này, Tư Nam cũng nhìn qua và cũng chú ý được cậu ta luôn nắm chặt tay của Dương Hoàng. Anh nheo mắt lại chẳng nói gì.

Kim Vũ cố gắng cười cười, tỏ ra là mình ổn, cậu chỉ tay vào những hình nộm:

- Không sao, lúc nãy nhìn thấy cảnh tượng này nên hơi sợ.

Thiên Duy ngẫm nghĩ nhưng rồi cậu không nói gì cả.

Đột nhiên, cả bốn nghe tiếng động phát ra từ mô hình. Tiếng cạch cach như cái gì đó đang động đậy. Cả bốn nhìn lại chỗ mô hình. Cả bốn thấy mô hình nạn nhân đang duy chuyển, nó se dịch, động đậy khiến cả bốn có chút hoảng. Thiên Duy lùi lùi về phía Tư Nam. Còn Kim Vũ lại nắm chặt tay Dương Hoàng hơn. Một hồi sau, cái mô hình nạn nhân đó mở mắt ra và la lên “cứu...cứu tôi với, đau quá’. Tiếng la hét kèm theo hiệu ứng máu phụt ra khiến Thiên Duy hét lên ôm chầm lấy Tư Nam, Kim Vũ thì vội xoay mặt lại ôm lấy Dương Hoàng. Dương Hoàng mắt lườm lườm, mặt đơ ra như chẳng có gì xảy ra và vẻ mặt của chú có chút hạnh phúc vì được ôm. Chú nhìn sang Tư Nam thì thấy cậu nhóc cũng vui vẻ lắm nhưng xen vào đó cũng có chút hoảng hồn. Chú nhìn biểu cảm cũng cười phì.

Sau đó, người đóng vai nạn nhân hù cả đám cũng ngồi dậy, đưa tay lên đầu gãy gãy rồi cười với họ và cuối cùng là bước ra khỏi phòng. Cả bốn đứng chết trân một hồi lâu thì tiếp tục đoạn đường của mình.



Tư Nam cười cười một hồi liền bảo:

- Chúng ta đi tiếp nhé.

Cả bốn nhìn nhau rồi gật đầu. Tất cả mọi người bước ra cánh cửa.

Vừa bước ra, Kim Vũ liền nhăng mặt vô thức nếp vào người Dương Hoàng. Nhưng lần này có vẻ như Tư Nam và Thiên Duy đã nhận ra gì đó, cả hai liền đi bên cạnh cậu. Kim Vũ nhìn họ ngạc nhiên.

Thiên Duy nắm chặt tay cậu. Trong bóng tối cậu có thể nhìn thấy nụ cười của Thiên Duy hướng về cậu. Còn Tư Nam có vẻ lạnh lùng hơn nhưng vẫn cảm nhận được sự quan tâm vô thức hướng đến cậu.

Đột nhiên, cậu cảm thấy tim mình ấm nóng hơn hẳn một thứ cảm xúc mơ hồ hiện diện dần rõ hơn. Tư nhiên cậu cảm thấy bóng tối xung quanh cậu lại có rất nhiều ánh sáng lóe lên. Môi cậu vô thức cong lên, đôi mắt cũng ứa chút nước ra ngoài.

Dương Hoàng cũng thầm cười.

Cả bốn vượt qua khu nhà ma một cách dễ dàng. Do phần đầu bị hù quá ngoạn mục nên những tình huống khúc sau cũng chẳng thấm là bao. Đôi lúc họ lại bật cười nhìn nhân viên không dọa họ được.

Buổi tối hôm đó, có nhiều chuyện đã xảy ra. Đi từ cảm xúc hạnh phúc đến bất ngờ, trầm tư và lại vui vẻ. Có người được giải tỏa, có người phải suy tư, có người thì lại cảm thấy mãn nguyện và may mắn. Mỗi người điều giữ cho mình cảm xúc riêng nhưng tất cả mọi thứ điều đang tốt lên từng ngày.

Nhưng hình như lại có ai đó phải gặp xui xẻo nhỉ?

An Anh và Thanh Hùng đang trên xe đi theo sau xe Hương Vân. Đương nhiên, cả hai đã cải trang để không bị nhận ra. Và Hương Vân cũng đã nhận ra chuyện gì đó nên cô liên tục tăng tốc và rẽ nhiều đường để cắt đuôi xe của An Anh nhưng với trình độ như vậy thì sau có thể làm khó Thanh Hùng được.

Cô ta càng lúc càng tăng tốc độ hơn. Xe của Thanh Hùng cũng càng tăng tốc.

An Anh lên tiếng bảo:

- Hù cô ta vậy được rồi, nên ra tay rồi.

Thanh Hùng cười đắc ý bảo:

- Yes, Ser.

Anh bắt đầu tăng tốc vượt qua xe cô ta. Khi đã vượt qua được, An Anh liền mở kính xe, ném túi màu lên xe cô ta. Vừa qua chạm nó liền nổ ra và bắn màu tung té lên xe cô ta.

Hương Vân la hét dữ dội, tay lái cũng bắt đầu lạc sang hướng khác đâm vào cột điện. Cú đâm không mạnh nên cô ta chỉ bị hoảng sợ đôi chút, chỉ tội cho chiếc xe mấy tỷ của cô ta hư hẳn phần đầu xe. Những người dân xung quanh xúm lại, cô ta ngoài trong xe không nói gì. Nhưng rồi cô ta đột nhiên nghiến răng hét thật to lên, to đến nổi người bên ngoài cũng nghe thấy. Cô ta trừng mắt đùng đùng, câm phẩn tột độ như muốn phát điên lên.