Một hôm, Vũ Tình đang đi dạo trong ngự hoa viên. Nàng ngắt cánh hoa ngửi ngửi, là một mùi hương nàng thấy vô cùng dễ chịu.
Nàng cảm giác chẳng bao lâu nữa hài nhi của nàng sẽ ra đời. Thế là không đi dạo nữa, bèn trở về cung.
Nàng cầm mũi kim thêu từng hoa văn lên chiếc áo được may thủ công đẹp đẽ. Cả tháng trời nàng làm không biết bao nhiêu là y phục cho hài nhi của nàng.
Ở đây không có máy siêu âm như hiện đại, cũng bất tiện lắm. Nàng cũng tò mò về giới tính của hài tử trong bụng nhưng vẫn là không còn cách nào.
"Hoàng hậu, người nghỉ ngơi đi. Để đồ nô tì làm cho."
Vũ Tình nở một nụ cười nhẹ.
"Sao có thể để cho ngươi làm được, phải chính ta làm thì nhi tử mới thích chứ."
"Nhưng người đã làm rất lâu rồi. Ngài lên nghỉ ngơi. Sức khỏe là quan trọng nhất."
"Đại phu nói là ta lên hoạt động, đi lại nhiều thì mới dễ sinh. Ta đi dạo chán rồi bây giờ ngồi lại làm có chút việc. Việc gì phải lo lắng chứ."
"Nhưng hoàng thượng..."
"Đừng có lấy hoàng thượng ra đỡ, ta không nghe đâu..."
Vũ Tình cứ thế làm thẳng đến tối. Dạ Quân đến nàng cũng không thèm quan tâm. Để mặc hắn ngồi nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt không vui.
Vì sợ nàng ban đêm xảy ra việc ngoài ý muốn nên Dạ Quân thường ngủ ở bên cạnh nàng.
Suốt chín tháng mười ngày, Dạ Quân sắp khô luôn rồi. Công lực chịu đựng của hắn cũng lên một tầm cao mới.
Bụng nàng càng ngày càng to, Dạ Quân không đối xử thô bạo với nàng như trước. Hắn nâng nàng như nâng bảo bối vậy. Hắn chỉ sợ nàng có mệnh hệ gì. Cái này hắn gánh không nổi.
Vũ Tình đêm nay khó ngủ, nàng cảm thấy khó chịu. Mới đầu nàng còn ôm tay Dạ Quân muốn chìm vào giấc ngủ, nhưng rồi lại thả ra. Nàng quay về hướng khác.
Nàng cảm thấy bụng mình nhói lên.
Nàng cố gắng ngồi dậy, Dạ Quân thấy bên cạnh có động tĩnh theo bản năng mở to mắt nhìn xung quanh.
Thấy khuôn mặt trắng bệch của nàng thì hắn sửng sốt. Dạ Quân đỡ Phượng Vũ Tình dậy, hắn lo lắng hỏi.
"Nàng cảm thấy khó chịu sao?"
"Dạ Quân, hình, hình như ta sắp sinh."
Dạ Quân không nghĩ nhiều bèn kêu người mời bà đỡ đến. Để phòng trường hợp hoàng hậu lâm bồn bất cứ lúc nào, hoàng cung nuôi một bà đỡ có tiếng đến để đỡ đẻ cho hoàng hậu.
Đây là một việc trọng đại, không thể qua loa được.
[...]
"Hoàng thượng, người không được vào."
"Tránh ra."
Bọn nha hoàn trước uy nghiêm của Dạ Quân không dám ho he câu nào. Người ta là cửu ngũ chí tôn đấy, bọn họ dám nói câu nữa là mất đầu như chơi.
Dạ Quân đi lại, hắn thấy bộ dáng chật vật của nàng thì đau lòng. Hắn nắm lấy tay nàng, khẽ lau mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Ta, ta đau quá."
"Nàng làm được mà, nhìn ta này."
Môi Vũ Tình trắng bệch, nàng sắp hết sức rồi. Đánh chết nàng cũng không dám sinh nữa. Thật khổ.
"Nếu, nếu nàng đau quá thì đừng sinh nữa."
Vũ Tình không chịu, nàng mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày có thể nói ngưng là ngưng sao?
"Cố lên, hoàng hậu, ra rồi. Ngài dùng sức nữa."
Vũ Tình hít một hơi thật sâu, nàng nắm chặt Dạ Quân giống như muốn truyền cơn đau cho hắn vậy. Dạ Quân cắn răng chịu đựng, hắn biết nàng rất đau.
Đợi nhi tử ra đời hắn sẽ từ từ dạy dỗ, thật là không ngoan một chút nào. Mới ra đời đã để mẫu thân đau.1
Ai mà biết cái suy nghĩ trẻ con của Dạ Quân chắc cười chết mất.
"Oe... Oe... Oe..."
"Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, là một hoàng tử."
Vũ Tình ngất lịm đi, trên môi vẫn còn nụ cười mãn nguyện.
"Hoàng hậu, hoàng hậu, Vũ Tình?"
Đại phu đợi sẵn bên ngoài theo bà đỡ vào bắt mạch cho Vũ Tình.
"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương chỉ mất sức thôi ạ. Ngài để ngài ấy nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."
Dạ Quân thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng hoàng hậu của hắn xảy ra chuyện gì. Lúc đấy một chữ hoảng không đủ để diễn tả tâm trạng của hắn.
Hắn liếc sang đứa bé đang mút tay chùn chụt đang được bà sở bế, mặt nhăn thành một cục.
"Cái thứ gì đây?"
"Là tiểu hoàng tử đấy ạ?"
"Tại sao nó không giống nàng ấy chút nào? Xấu vậy?"
Bà đỡ cạn lời, ai khi sinh ra chẳng vậy chứ.
"Vài ngày nữa là tiểu hoàng tử mũm mĩm ra liền à. Ngài không cần lo lắng quá đâu."
"Ai thèm lo lắng."
"Con ta đâu?"
Vũ Tình thều thào nói, nàng vừa tỉnh chưa được bao lâu. Dạ Quân đỡ nàng dậy, đem thứ hắn cho là xấu xí lại cho nàng nhìn.
Vũ Tình bế tiểu hoàng tử trong tay, nàng nở một nụ cười hạnh phúc. Đây chính là đứa trẻ nàng mang nặng đẻ đau mới có được.
"Hoàng thượng, người định đặt tên cho con chúng ta là gì?"
Nghe thấy chữ 'con chúng ta' tai Dạ Quân bỗng có một vệt đỏ khả nghi.
"Ờm thì, nàng đặt đi."
"Vậy... Là Dạ Nhất Trì nhé!"
Nhất trong độc nhất vô nhị.
Trì trong lăng trì chẳng buông.
Bé con của nàng và hắn là độc nhất vô nhị, là lăng trì chẳng buông.
"Được."
"Nghe nàng."
Hoàn chính văn.