Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 139: Sư Tôn đừng ăn mà, cục cưng còn nhỏ lắm (22)




Mặc Trạch cảm nhận được một tia lực lượng đến từ khí tức của Ma tộc thượng cổ.

Nguyệt Hoa Tiên Tôn cũng cảm nhận được, trong đôi mắt màu đỏ của y tràn đầy tức giận, trong đó chứa ánh sáng khát máu: “Phi Tuyết Tiên Tử, vậy mà ngươi lại hết lần này đến lần khác muốn giết đồ nhi của bản tôn. Bản tôn không thể tha cho ngươi!”

“Ha ha, đồ nhi sao?” Phi Tuyết Tiên Tử cười lạnh: “Rốt cuộc là người trong lòng hay là đồ nhi, Nguyệt Hoa Tiên Tôn ngươi rõ hơn ai hết. Bản tiên không có được ngươi, Phượng Như Yên nàng ta chỉ là một con phượng hoàng càng không xứng với ngươi!”

Tròng mắt của Phi Tuyết Tiên Tử biến thành màu đen, bên trong là một mảnh chết chóc. Vũ khí trong tay nàng ta vỡ vụn, áp lực ở bên trong đám sương mù màu đỏ tiến hết vào trong cơ thể nàng ta.

Gương mặt vốn dĩ trắng nõn xinh đẹp đó, bây giờ trở lên đặc biệt quyến rũ. Đôi môi nàng ta đỏ như lửa, tràn đầy mê hoặc.

Khi nàng ta lên tiếng, dường như có hai giọng nói chồng lên nhau. Nàng ta cười quyến rũ: “Nguyệt Hoa, bản tiên sẽ để ngươi tận mắt nhìn thấy đồ nhi của ngươi chết ở trước mặt ngươi. Như vậy ngươi sẽ là của ta!”

Ánh mắt của Phi Tuyết Tiên Tử nhìn Kim Đản Đản giống như cây châm nhiễm độc vậy. Năm ngón tay nàng ta mở ra, cách không trung bắt về phía Kim Đản Đản.

Kim Đản Đản cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo, khiến da đầu nàng có chút tê dại, giọng nói của nàng mềm mại làm nũng: “Sư phụ, con sợ!”

Nguyệt Hoa Tiên Tôn vuốt ve vỗ về lông vũ trên lưng nàng, tròng mắt màu đỏ giống như khát máu của y lạnh lùng nhìn Phi Tuyết Tiên Tử ở đối diện, cách không trung giáng cho nàng ta một cái bạt tai.

Phi Tuyết Tiên Tử bị đánh đến nỗi lùi về phía sau ba bước. Nửa bên mặt nàng ta có chút sưng, khóe miệng tràn ra tia máu.

Nàng ta chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Nguyệt Hoa Tiên Tôn truyền đến: “Ngươi không nên đụng đến đồ nhi của bản tôn!”

“A!” Phi Tuyết Tiên Tử mất khống chế hét lên chói tai: “Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa, tại sao ngươi không thích ta? Tại sao?”

Sắc mặt nàng ta giật giật, vô cùng méo mó. Trong giọng nói quyến rũ của nàng ta mang theo khinh thường, lầm bầm: “Nhìn thấy chưa? Nam nhân mà ngươi yêu, hắn ta không hề yêu ngươi. Hắn ta chỉ thích một người không có chỗ nào bằng ngươi thôi!”



“Đừng phản kháng, giao quyền sử dụng cơ thể cho bản tọa. Bản tọa giúp ngươi bắt lấy trái tim nam nhân đó!” Trong giọng nói của nàng ta mang theo mê hoặc, khiến người ta nghe đến nỗi tâm thần ngơ ngẩn một hồi.

“Sư phụ, sao con lại cảm thấy có thứ gì đó ở trong cơ thể của Phi Tuyết Tiên Tử vậy chứ!” Cánh chim của Kim Đản Đản chỉ Phi Tuyết Tiên Tử, ngẩng đầu hỏi Nguyệt Hoa Tiên Tôn.

Sắc mặt Nguyệt Hoa Tiên Tôn nghiêm trọng: “Là Ma tộc thượng cổ!”

“Mọi người cùng lên, không thể để nàng ta đạt được như ý!”

Hầu hết người Tiên tộc đều tấn công về phía Phi Tuyết Tiên Tử. Mặc Trạch khẽ nhíu mày, cũng gia nhập vào trong trận chiến. Mặc dù hắn ta là Ma tộc, nhưng hắn ta biết Ma tộc thượng cổ rất ghê tởm. Nếu như thả Ma tộc thượng cổ ra ngoài, nhất định trăm họ sẽ lầm than.

Khuôn mặt Phi Tuyết Tiên Tử vô cùng đau khổ, khuôn mặt nàng ta méo mó không thành hình. Một lát là gương mặt yếu ớt, một lát lại là nụ cười âm hiểm.

Ngay sau đó, toàn bộ khuôn mặt nàng ta tràn đầy tà khí, bị nụ cười âm hiểm chiếm lấy. Khiến người khác nhìn cảm thấy da đầu tê dại.

“Rì rào!” Nàng ta cúi đầu xuống, phát ra một trận âm thanh đáng sợ. Khi nàng ta ngẩng đầu lên, tròng mắt nàng ta là một mảnh đen kịt, yên lặng trầm lắng. Gương mặt trắng nõn của nàng ta có chút không tự nhiên, giống như một người chết vậy.

Nàng ta giang tay ra, nhìn lên bầu trời: “Bao nhiêu năm rồi, bản tôn bị các ngươi phong ấn hàng vạn năm, cuối cùng lại được nhìn thấy mặt trời rồi. Bản tôn phải để toàn bộ các ngươi tuẫn táng theo ta, xuống địa ngục báo danh đi! Rì rào!”

‘Phi Tuyết Tiên Tử’ phất tay áo, đám ngươi vây xung quanh tấn công nàng ta đều ngã một mảng lớn.

Tròng mắt đen kịt của nàng ta nhìn về phía Kim Đản Đản: “Huyết mạch phượng hoàng còn yếu ớt như vậy, uống sạch máu ngươi, bản tôn có thể hồi phục công lực rồi. Thật sự là trời cũng giúp ta mà!”

Nàng ta lao về phía Kim Đản Đản, Nguyệt Hoa Tiên Tôn bảo vệ Kim Đản Đản trong lòng tấn công nàng ta.