Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 134: Sư Tôn đừng ăn mà, cục cưng còn nhỏ lắm (17)




Kim Đản Đản: Tên Ma Quân này thật sự không biết xấu hổ mà. Sư phụ cứ đánh hắn ta sống dở chết dở đi!

Nguyệt Hoa Tiên Tôn nghe thấy lời Mặc Trạch nói, dám có ý với cải thảo trắng mà y nuôi hơn một trăm năm, hắn ta thật sự đang tìm chết mà.

Y ra tay càng ngày càng nặng, Mặc Trạch có chút rơi xuống thế hạ phong. Hắn ta nghĩ đến cây ghi ta bảo bối của mình, lập tức triệu hoán.

Chẳng bao lâu sau, cây ghi ta đó lại bay về trong tay hắn ta. Hắn ta cong môi cười với Kim Đản Đản: “Muội muội, ca hát cho muội nghe!”

“Muội muội, nếu muội xuất giá, đừng gả cho người khác, nhất định phải gả cho ca!”

“Ca giặt quần áo cho muội, ca nấu cơm cho muội. Buổi tối chúng ta tạo em bé, sáng thì dẫn con đi chơi!”

Bình thường người cổ đại sẽ không thích bài Mặc Trạch hát. Trong tiếng hát của hắn ta mang theo âm công, Nguyệt Hoa Tiên Tôn nghe thấy rất đau đầu.

Kim Đản Đản có chút thích bài hát của hắn ta. Mặc dù lời bài hát hơi lạ, nhưng không thể không nói Mặc Trạch rất có thiên phú ở phương diện này.

Nàng kìm lòng không đậu lại vỗ tay, giơ ngón cái lên: “Hát rất hay!” Tràng vỗ tay này là sự tôn trọng của nàng dành cho ca sĩ.

Mặc Trạch đặt cây đàn ghi ta xuống, trong ánh mắt hắn ta sáng ngời. Hắn ta giống như phát hiện được bảo bối cực kỳ quý giá vậy: “Tiểu Yên Nhi, đi. Đi du ngoạn Ma tộc với ca, bảo đảm muội sẽ thích!”

Nguyệt Hoa Tiên Tôn còn chưa kịp ngăn cản, Kim Đản Đản đã bị Mặc Trạch bắt vào trong tay.



Sắc mặt y thay đổi, lạnh lùng nói: “Thả nàng ấy ra!”

“Lão già, Tiểu Yên Nhi cũng không phải của một mình ngươi. Muội ấy rất vui vẻ cùng với bản quân đến Ma tộc chơi!” Mặc Trạch nhìn về phía Kim Đản Đản, hỏi: “Muội nói có phải không?”

Kim Đản Đản suy nghĩ, nghiệm vụ của nàng quả thực là khiến hắn ta cải tà quy chính. Trông hắn ta cũng không phải là người rất xấu xa, nhưng mà ai biết được những người Ma tộc có xấu xa hay không chứ? Nhất định nàng ở lại nơi này sẽ tốt hơn.

Nàng đang chuẩn bị mở miệng từ chối, Mặc Trạch đã ấn đầu Kim Đản Đản gật đầu, sau đó hắn ta khoa trương nói: “Nhìn đi, Tiểu Yên Nhi đồng ý rồi!”

Nguyệt Hoa Tiên Tôn ra tay ngăn cản, Mặc Trạch lấy ra một hạt châu màu đen ném qua, lập tức phun ra một làn khói đen rất lớn.

Khi làn khói tan đi, hai người đều đã biến mất khỏi chỗ này.

Phía xa truyền đến giọng nói đắc thắng của Mặc Trạch: “Nửa nhạc phụ tương lai, đợi hỉ sự của bản quân và Tiểu Yên Nhi đi. Sau khi định được ngày tốt, bản quân sẽ mời ngươi đến uống rượu mừng!”

Nguyệt Hoa Tiên Tôn tức giận nhanh chóng đuổi theo, y hóa thành một đạo dư ảnh trong không trung.

Tuy nhiên bởi vì có làn khói đen ngăn cản, y vẫn chậm hơn một chút, khiến Kim Đản Đản bị hắn ta bắt đi.

Bây giờ cuối cùng y cũng hiểu rồi. Vừa rồi tên Mặc Trạch chết tiệt này cố ý để y bắt đến đây, chính là vì hắn ta muốn bắt cải thảo trắng mà y nuôi dưỡng.

Ma tộc.



Màn sương xám bao phủ lấy Ma tộc. Hầu hết cây cối trên núi trông đều tràn đầy tử khí.

Các tòa nhà đều có chút u ám, trong không trung thỉnh thoảng lại có quạ đen bay qua, gân cổ lên mà kêu trong không trung.

Lối vào cung điện giống như một cái miệng to lớn của ác quỷ vậy. Hai chiếc răng nanh vô cùng dài, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo u ám, giống như con đường dẫn đến địa ngục vậy.

Một cây cầu rộng năm mét dẫn đến đó. Dưới cầu là một dòng sông màu bạc hà, độ sâu của nó trông có vẻ sâu hơn những dòng sông bình thường khác. Trên mặt nước có mọc một loài hoa màu đỏ, giống như hoa bỉ ngạn, trên đó còn phát ra những đốm sáng màu đỏ.

Kiến trúc đáng sợ, rừng cây âm u, dòng sông màu bạc hà, loài hoa màu đỏ lòe loẹt.

Thị giác này, cảm giác như đang ở trong một bộ phim đáng sợ vậy.

“Tiểu Yên Nhi đừng sợ, ca sẽ bảo vệ muội!” Mặc Trạch chớp mắt với Kim Đản Đản.

“Khụ khụ! Ngươi không phải ca ta!” Cho nên đừng có chiếm tiện nghi của nàng nữa!

Khóe miệng Mặc Trạch khẽ cong lên, cười rất rạng rỡ, ám muội nói: “Là tình lang ~”

*

Thượng Tiên: Người đâu, thả Đản Đản ra, bắt tên ngốc Ma tộc kia nhốt lại, miễn để người khác bị thương!