Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 127: Sư Tôn đừng ăn mà, cục cưng còn nhỏ lắm (10)




Mặc Trạch cũng không vừa, lập tức gảy cây đàn ghi- ta trong tay, vài chiếc lông vũ bị sát khí vô hình trong tiếng đàn đánh tan.

Một số lông vũ xuyên qua người Ma tộc ở phía sau hắn ta, khiến bọn chúng chết ngay tại chỗ.

Tiếng đàn ghi- ta truyền đến, Tiên tộc lập tức trở nên thận trọng, bắt đầu cảnh giác.

Nguyệt Hoa Tiên Tôn thấy Kim Đản Đản hơi hoảng hốt, liền nhắc nhở: “Tập trung, đừng nghe tiếng đàn!”

Khóe môi Mặc Trạch cong lên, bắt đầu hát:

“Muội muội, muội muội, muội muội đừng ngại… mạnh dạn đi với ca đi.”

“Ca đưa muội lên trời ngắm trăng, ca đưa muội đi bắt bướm ngắm hoa.”

“Chọn 999 bông hồng tặng cho muội, viên kim cương lớn nhất trên thế giới cũng là của muội.”

“Muội thích quẹt thẻ ngân hàng bao nhiêu lần, thích đổi bao nhiêu xe, thích chọn biệt thự nào cũng được. Ca chỉ thuộc về muội.”

Kim Đản Đản kinh ngạc há hốc mồm. Mặc Trạch đứng hát ở phía trước, mấy hộ pháp Ma tộc phía sau còn nhảy múa theo. Hàng chục nghìn huynh đệ Ma tộc đang vẫy vẫy gậy huỳnh quang và hò hét, cảnh tượng này còn hoành tráng hơn concert của minh tinh ở thời hiện đại nhiều.



Kim Đản Đản không khỏi vỗ bàn tay nhỏ bé của mình, đôi mắt sáng ngời, ngưỡng mộ nói: “Hát hay quá!” Hơn nữa bài hát còn do bọn họ tự sáng tác, nếu bọn họ không phải ở phe đối lập thì nàng còn định đi xin chữ ký của họ.

Sắc mặt Tiên tộc tối sầm. Phượng Như Yên lại còn khen Ma tộc. Bọn họ đang hát cái gì vậy, chả khác gì quỷ khóc sói tru, lời bài hát cũng khó hiểu.

Nhưng bọn họ chỉ dám giận mà không dám nói, ai bảo người nói lời này lại là đồ nhi của Nguyệt Hoa Tiên Tôn chứ!

Mặc Trạch tiêu sái vén tóc mái, nháy mắt phóng điện về phía Kim Đản Đản: “Tiểu Yên Nhi, chỉ cần muội muốn nghe, bất cứ lúc nào bản tôn cũng nguyện ý hát cho muội nghe!”

Mặc Trạch: Ôi trời ơi… muội muội này khen mình thật lòng. Cuối cùng cũng gặp được một người có tế bào âm nhạc, đúng là càng nhìn càng thấy thuận mắt. Ta dụ dỗ nàng về làm vợ cũng khá tốt, còn có thể chọc giận Nguyệt Hoa Tiên Tôn.

Kim Đản Đản đang định vỗ tay tán thưởng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại bị Nguyệt Hoa Tiên Tôn bóp lấy. Đôi mắt màu đỏ của y nhìn nàng, khóe miệng nở một nụ cười tà mị, hạ giọng: “Đồ nhi, ngươi muốn nhìn người đẹp, nhìn một mình vi sư còn chưa đủ sao?”

Chóp mũi ngửi thấy mùi thơm thanh mát như cỏ trúc của sư phụ tiện lợi, Kim Đản Đản nhìn vào đôi mắt màu đỏ của y, cả người như sắp chìm vào bên trong.

Mãi cho đến khi nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của y, nàng mới tỉnh táo lại, hơi khó chịu. Chỉ là mùi tương tự mà thôi, chưa chắc sư phụ đã là người yêu kiếp này của nàng.

Nàng chuyển chủ đề: “Sư phụ, Nguyệt Trần đâu?”

Nguyệt Hoa Tiên Tôn buông mặt Kim Đản Đản ra, bàn tay dưới tay áo nhẹ nhàng cọ sát, như đang nhớ lại xúc cảm ban nãy. Y không đáp lại lời nói của Kim Đản Đản ngay.



Kim Đản Đản cau mày, giật giật ống tay áo của y: “Sư phụ, không phải người nhốt hắn lại rồi chứ?”

Nguyệt Hoa Tiên Tôn hất tay Kim Đản Đản ra, trên người toát ra khí lạnh: “Bây giờ phải đấu với kẻ địch, không có hắn cũng tốt!”

Kim Đản Đản nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, không hổ là lão già biến thái.”

Thính giác của Mặc Trạch ở đối diện rất tốt, nghe xong liền giễu cợt: “Ồ… ta thật sự nhìn không ra, lòng dạ Nguyệt Hoa Tiên Tôn lại hẹp hòi như vậy. Tùy ý nhốt người khác lại, còn không bằng ma tộc chúng tôi!”

Thuộc hạ của Mặc Trạch liền phụ họa: “Đúng vậy, ma quân của chúng ta rất hào phóng. Tiên tộc mấy người không thể sánh bằng.”

Kim Đản Đản nhìn Ma tộc, rồi lại nhìn sư phụ tiện lợi, trong lòng rất lo lắng. Nguyệt Trần không phải xảy ra chuyện rồi chứ?

Đôi mắt của nàng hơi đỏ lên, không nói đến việc kiếp này hắn có phải là người yêu của nàng hay không. Sau thời gian dài tiếp xúc, nàng đã coi Nguyệt Trần là bạn, làm sao có thể không quan tâm đến hắn được.

*

Thượng Tiên: Cảm thấy bổn đại đại có thể đổi nghề sang viết lời bài hát rồi!

Một số người cảm thấy Mặc Trạch thật đáng yêu!