Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 123: Sư Tôn đừng ăn mà, cục cưng còn nhỏ lắm (6)




Nguyệt Hoa Tiên Tôn mang một loại khí chất cao quý như vương giả nắm giữ thiên hạ, còn người kia ngoại trừ dung mạo, nhiều lắm thì cũng chỉ xem như là nhiều hơn mấy phần tiên khí so với người phàm ở thế gian.

Hắn không xứng có được gương mặt tương tự như Nguyệt Hoa Tiên Tôn. Nhưng đồ nhi của Nguyệt Hoa Tiên Tôn đang ở đây, nàng ta không thể xuống tay với hắn được.

Đôi mắt Phi Tuyết Tiên Tử ánh lên ý cười: “Như Yên, rèn luyện như này nguy hiểm trùng trùng, bây giờ ngươi lại còn bị thương. Vừa hay bây giờ bản tiên chuẩn bị trở lại Thiên Vực, hay là ta đi về cùng với ngươi vậy!”

Mặc dù Kim Đản Đản không rời khỏi sư môn, nhưng nàng cũng là người đã sống qua mấy đời, vậy thì làm sao có thể không hiểu rõ ý đồ thật sự của Phi Tuyết Tiên Tử này chứ.

Nàng dịu dàng từ chối: “Đa tạ, nhưng mà ta còn muốn ở lại để học hỏi kinh nghiệm, Phi Tuyết Tiên Tử cứ về trước đi!”

“Ừ, cũng tốt!” Dưới chân Phi Tuyết Tiên Tử nổi lên một đóa hoa sen trắng, đưa nàng ta bay lên không trung.

Chỉ trong chớp mắt, đã chỉ còn lại bóng lưng và tay áo bồng bềnh, khóe miệng nàng ta cười lạnh: Thật đúng là vật nhỏ không biết tự lượng sức mình. Đã thế thì ngươi cứ rèn luyện cho tốt đi, nếu mà bị trọng thương thì cũng chẳng liên quan gì đến ta.

Kim Đản Đàn nhìn nàng ta cưỡi hoa sen trắng rời đi. Nàng ta cứ tưởng rằng đó là siêu phàm thoát tục, lại chẳng biết về hàm nghĩa của hoa sen trắng. Quả thật là khiến nàng cười chết mà.

Nữ nhân ngốc như thế này mà dám có ý với sư phụ nàng à. Lão nhân gia cũng xem như là lưu manh vạn năm rồi, kiểu gì cũng không coi trọng nàng ta.

Kim Đản Đản uống đan dược do sư phụ chuẩn bị cho nàng, vết thương lập tức không đau nữa, lúc bắt đầu khép miệng lại thì hơi ngứa. Nàng cố gắng không gãi, thế nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn lại nhe răng trợn mắt.



Nguyệt Trần lo lắng: “Ngươi sao vậy, có phải là bị trúng độc không?”

Kim Đản Đản ngứa ngáy đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Không phải, vết thương mọc da non nên hơi ngứa thôi, gãi vào vết thương sẽ bị nhiễm trùng và để lại sẹo!”

Nguyệt Trần đứng trong gió khẽ rục rịch. Như Yên này thật là… đáng yêu quá!

Năm phút sau, lớp da non kết vảy tróc ra, Kim Đản Đản lại nhảy nhót tưng bừng.

Bầu trời đột nhiên mưa to, Kim Đản Đản vội vàng mở không gian ra cho hai người tránh mưa.

Mặc dù nàng phản ứng nhanh, nhưng cơn mưa vội vàng này làm cho nàng không kịp chuẩn bị, quần áo trên người bị dính ướt một mảng.

Trên người Nguyệt Trần mặc áo trắng, ấn ký hoa Bỉ Ngạn xuất hiện như ẩn như hiện trên lồng ngực hắn.

Đôi mắt của Kim Đản Đản nhìn thật sâu, vươn tay giật cổ áo của Nguyệt Trần ra, nhìn ấn ký hoa Bỉ Ngạn trên người hắn một lúc. Nàng cau mày, màu sắc cái này có hơi nhạt, nhưng dáng vẻ giống như của Quân Mạch.

Vành tai của Nguyệt Trần đỏ bừng, gỡ tay của Kim Đản Đản xuống rồi lùi về sau một bước: “Như Yên, ngươi đang làm gì vậy?”

Kim Đản Đản không hề có cảm giác ngượng ngùng. Một đại nam nhân, nhìn lồng ngực một tí thì tính là gì.

Nàng bước lại gần thêm một bước, khoảng cách của hai người rất gần. Nguyệt Trần cảm thấy mình sắp hồi hộp đến mức không chống đỡ nổi. Nếu đây mà là ban ngày thì đã có thể nhìn thấy gương mặt của hắn đang xấu hổ đến độ đỏ bừng.



Chỉ một lát sau, Kim Đản Đản đã lùi lại. Trong lòng nàng rất bực bội: Trên người hắn không có mùi thơm giống như cỏ trúc kia, mà không có bất cứ mùi nào cả.

Hắn không phải người mà nàng muốn tìm, nhưng mà bọn họ tuyệt đối có quan hệ với nhau.

Kim Đản Đản nhìn vào đôi mắt của Nguyệt Trần, chân thành nói: “Sư tôn của ta là Nguyệt Hoa Tiên Tôn. Đi cùng ta đến gặp y một chút nhé, khi đó có lẽ ngươi sẽ nhớ lại chuyện trước kia!”   

Trong lòng nàng hình như có một sợi dây đang ngày càng quấn chặt lại. Vì sao bọn họ lại có gương mặt giống nhau như vậy, vì sao sư phụ có mùi hương thơm như cỏ trúc, nhưng lại không có ấn ký hoa Bỉ Ngạn. Còn Nguyệt Trần thì lại vừa khéo trái ngược lại.

Tất cả đây đều là đáp án, có lẽ sư phụ cũng có thể cho được câu trả lời.

Kim Đản Đản dẫn theo Nguyệt Trần ngự kiếm bay đi, bay về Thiên Vực.

“Như Yên, ta đã thử rồi, ta không thể rời khỏi khu rừng này!” Nguyệt Trần có chút lạc lõng.

Quả nhiên, lúc hai người bay lên không trung, Nguyệt Trần bị một sức mạnh vô hình nào đó cản lại, bắt quay về.

*

Thượng tiên: Hì hì o(* ̄▽ ̄*)o, chi tiết không ngoài ý muốn chứ? Có bất ngờ hay không vậy?