Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 121: Sư Tôn đừng ăn mà, cục cưng còn nhỏ lắm (4)




Nguyệt Hoa Tiên Tôn đặt chén trà xuống. Lời nói của quỷ này y tin mới là lạ, lông mày y chau lại:

“Không phải ngươi nói mẫu thân mình sau khi sinh ngươi ra liền qua đời sao?”

Khóe miệng Kim Đản Đản run rẩy: “Sư phụ, con nói nhầm, là ca ca ạ!”

“Vậy mẫu thân ngươi có nói ra điểm đặc biệt nào của ca ca ngươi không?” Nguyệt Hoa Tiên Tôn hỏi.

Kim Đản Đản nhìn y. Mặc dù lão nhân gia này thích mặc quần áo chỉ một màu đỏ, giết người xấu cũng không chớp mắt lấy một cái, nhưng lại được coi như là người tốt.

Vậy không bằng cứ nói cho y biết, để y trợ giúp mình tìm người, đến lúc đó lại lắc lư trước mặt sư phụ lão nhân gia này, nói là mình nhớ nhầm, là anh yêu mới đúng!

“Mẫu thân nói trước ngực ca ca có một ấn ký hoa Bỉ Ngạn, con biến ra để sư phụ nhìn một chút nhé. Nếu như người gặp rồi thì nói cho con biết!”

Nghe nàng nói xong những lời này thì trong lòng Nguyệt Hoa Thượng tiên giật mình: hoa Bỉ Ngạn sao?

Y bất động nhìn ấn ký mà nàng biến ra, ấy vậy mà lại giống nhau y như đúc.

Kim Đản Đản nhìn ánh mắt của sư phụ lóe lên, kích động hỏi: “Sư phụ, có phải người nhìn thấy ấn ký này rồi không?”



“Vi sư chưa từng nhìn thấy. Dây chuyền bảo vệ này ta cho ngươi, nó có thể bảo vệ ngươi chu toàn. Không được làm vi sư mất mặt!” Đôi mắt sắc của Nguyệt Hoa Tiên Tôn lóe lên, y đưa cho Kim Đản Đản một hạt châu màu xanh ngọc.

Kim Đản Đản tràn đầy vui vẻ nhận lấy nó, bên trong còn có sóng nước lăn tăn, đeo lên người lập tức cảm thấy tinh thần tỉnh táo.

Nàng vươn bàn tay nhỏ ra, mặt dày nói: “Sư phụ, nếu có dây chuyền này, vậy thì vòng tay với khuyên tai cũng có nhỉ?”

Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhíu mày, ngẫm nghĩ, y cho nàng một vài món đồ phòng thân nữa cũng không tệ.

Y cứ trực tiếp chuyển đồ đến không gian của nàng vậy: “Đi đi! Món hộ thân nào cũng cho ngươi, đi tìm ca ca của ngươi đi!”

Nói xong, y lập tức quay người tiến vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại.

Kim Đàn Đản bĩu môi, giả vờ làm mặt quỷ với cánh cửa, lẩm bẩm một câu: “Sư phụ, đợi đồ nhi của người xuống núi tìm tướng công như hoa như ngọc dẫn về cho người nhìn xem nhé!”

Nói xong, Kim Đản Đản giẫm lên tấm thảm do sư phụ tiện lợi dẫn đến, đắc ý bay đi.

Cánh cửa mở ra, Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhìn bóng lưng của nàng rời đi, nó từ từ biến thành một chấm đen nhỏ, rồi hoàn toàn biến mất trước mặt y.

Ngay lập tức y cảm thấy trong lòng mình có chút vắng vẻ. Thử hỏi, rau xanh nuôi một trăm năm, vừa mới ra ngoài đã bị một con heo lừa mất, tâm tình y liệu có tốt được không?



Quay về phòng một lần nữa, y giật cổ áo ra, trước ngực y lộ ra mảng ngực trắng sáng như tuyết. Y uống một ly rượu vào, trên da thịt kia xuất hiện thêm một ấn ký hoa Bỉ Ngạn màu đỏ, giống y hệt với ấn ký do Kim Đản Đản biến ra.

Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhìn ấn ký này thì hơi nhíu mày. Y không biết mình đã sống được bao lâu, không biết phụ mẫu là ai. Nhưng y là tiên nhân, tuyệt đối không sinh ra từ quả trứng, vậy nên y tuyệt đối không phải là ca ca của đồ nhi.

Nhưng mà, sao nàng lại biết về ấn ký này?

Cho dù như thế nào, để nàng đi học hỏi kinh nghiệm vẫn là chuyện tốt!

Kim Đản Đàn nhìn rừng rậm trước mặt, nàng có chút ngơ người. Sao nàng lại đến nơi này?

Thế là có mấy tiểu yêu thú cứng đầu chạy đến đây, con nào có thể ăn được thì đều bị Kim Đản Đản bắt trói ném vào trong không gian.

Cây xương rồng ăn thịt người bị nàng tức giận nhổ sạch sẽ, đến bây giờ vẫn còn run lẩy bẩy trong không gian. Nàng còn tuyên bố là muốn lấy nó làm thành mặt nạ da người.

Kim Đản Đản lấy một viên dạ minh châu treo lên bên cạnh, ngồi trên bãi cỏ nướng thịt bò ăn!

Lúc nàng nướng chín tới, còn chưa bắt đầu ăn thì đã thấy một nam tử tuấn lãng áo trắng tóc đen đi đến. Thế mà hắn lại khá giống với sư phụ tiện lợi, chỉ là đôi đồng tử của hắn màu đen, khiến cho người ta có cảm giác ôn tồn lễ độ, rất khác với sư phụ.

Nam tử phất phất cây quạt trong tay: “Tay nghề của cô nương thật tốt. Từ xa tại hạ đã ngửi thấy mùi thịt nướng rồi, có thể chia một ít cho tại hạ nếm thử không!”