Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 74: Người Cha Bất Công (37)




Edit: Kim

Bác sĩ nói, tình trạng của tài xế còn nghiêm trọng hơn Diệp Nghiên Sơn, hắn ở đằng trước, còn chịu lực va đập lớn hơn.

Trương Tất Vân nhíu mày không nói gì, Vạn Mộng Lâm ở bên cạnh nhìn, cảm thấy Trương Tất Vân không còn vẻ cà phất cà phơ như thường ngày, ít nhiều hiện tại cậu ta cũng có thể lo liệu được.

Những người khác chỉ để ý đến tình trạng của Diệp tổng, chỉ có Trương Tất Vân, ngay cả người tài xế cũng để ý đến.

Trương Tất Vân nói với bác sĩ: “Tận lực chữa trị, tiền không thành vấn đề.”

“Cô nhìn tôi như vậy làm gì, chẳng lẽ yêu tôi rồi.” Trương Tất Vân quay đầu lại thấy Vạn Mộng Lâm đang nhìn mình chằm chằm, sờ mặt mình, tự luyến nói: “Tôi biết là tôi rất đẹp trai, yêu tôi cũng không có mất mặt đâu.”

Vạn Mộng Lâm:……

Không đứng đắn nổi ba giây!

“Này, chúng ta không quay về công ty sao?” Vạn Mộng Lâm có chút ngoài ý muốn.

Trương Tất Vân nhìn Vạn Mộng Lâm, “Lát nữa tôi đưa cô tới gặp ông Lý, ông Lý là sư phụ trong xưởng điêu khắc đá quý, kiến thức rộng, cô đi theo ông ấy nhất định có thể học hỏi được rất nhiều kiến thức về đá quý.”

Các nhà thiết kế trang sức chưa chắc đã hiểu biết nhiều hơn các thợ thủ công, mỗi ngày họ đều chạm vào đủ loại đá quý đấy.

Vạn Mộng Lâm thật vui mừng, chỉ cần nỗ lực học tập, nỗ lực thiết kế, mới có thể tạm quên đi bọn trẻ, không thèm nghĩ đến Hoắc Hạ Quân lãnh khốc vô tình.

Cô cảm ơn Trương Tất Vân: “Cảm ơn cậu, cổ đông Trương.”

Trương Tất Vân dừng một chút, đột nhiên nói: “Nếu có một ngày, tôi cần cô giúp, cô có đồng ý giúp không?”

“Tôi đồng ý, cậu giúp tôi nhiều như vậy, tôi có thể giúp lại cậu thì thật không thể tốt hơn.” Vạn Mộng Lâm không chút suy nghĩ nói, thậm chí cô còn cảm thấy thật vui vẻ, cậu giúp tôi, tôi giúp cậu, thật không thể tốt hơn.

Ngay sau đó, cô lại cảnh giác mà nhìn Trương Tất Vân, “Tôi sẽ không giúp cậu những chuyện vi phạm pháp luật, hoặc là những việc tôi không muốn làm.”

“Không đâu, sao tôi có thể bảo cô làm những chuyện như vậy, tôi sẽ để cô làm những gì cô thích, chẳng hạn như thiết kế.” Trương Tất Vân lắc đầu nói.

“Như vậy thì được.” Vạn Mộng Lâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, không biết bây giờ các con thế nào, ở Hoắc gia có vui vẻ không.

Mỗi lần gọi điện cho bọn trẻ, bọn trẻ đều nói chúng rất ngoan, cha rất tốt với chúng, khiến Vạn Mộng Lâm có chút ghen tị lại thầm thả lỏng, ít nhất thì Hoắc Hạ Quân cũng đối xử tốt với các con.



Chờ cô, chờ cô có cuộc sống tốt hơn, đến lúc đó cô có thể trở về đón các con.

Hoắc Hạ Quân sẽ vĩnh viễn không biết, các con có ý nghĩa với cô như thế nào…

Hơn nữa, Hoắc Hạ Quân lãnh khốc vô tình như thế, khiến trong lòng Vạn Mộng Lâm âm thầm sinh ra oán hận.

Trương Tất Vân híp mắt, nhìn Vạn Mộng Lâm đang trầm tư, chính cô cũng không biết, biểu cảm của mình biến hóa cũng thật khôn lường, một phút trước còn dịu dàng như nước, một phút sau đã tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Cô đang nghĩ về ai?

“Cha…” Nam Chi ghé vào mép giường, nhìn thấy cha mở mắt ra, thật cẩn thận hô lên, giống như sợ con bướm đậu trên bông hoa giật mình bay đi.

Diệp Nghiên Sơn hừ một tiếng, hai mắt mơ hồ, chớp chớp mắt, nhìn thấy con gái dàn dụa nước mắt, nghẹn ngào nói: “Không sao, cha không sao.”

Nam Chi chạy tới rót nước cho cha, cẩn thận cầm ly nước, bước đến bên giường, “Cha, uống nước đi.”

Diệp Nghiên Sơn không cử động được thân thể, đầu rất đau, “Cha không khát.”

Nam Chi có chút nghi hoặc, đã trở thành như vậy, còn không khát sao?

Nam Chi khịt mũi, ngoan ngoãn đặt ly nước sang một bên, lo lắng nhìn hắn, “Cha, rất đau đúng không?’

Diệp Nghiên Sơn vừa tỉnh, liền có bác sĩ tới kiểm tra, Nam Chi đứng sang một bên duỗi cổ quan sát, chờ bác sĩ đi rồi, Nam Chi lại lộc cộc chạy đến bên giường, nhìn thẳng vào cha mình.

Sợ cha sẽ biến mất.

Diệp Nghiên Sơn an ủi con gái: “Không sao, cha không sao, cũng không có đau, con đừng khóc.”

Nam Chi dụi mắt: “Con không khóc, con chỉ muốn cha không sao.”

Sau đó, Nam Chi vẫn luôn canh chừng bên cạnh cha, sợ hắn xảy ra chuyện gì.

Sếp tổng công ty nằm viện, có không ít đoàn người trong công ty đến thăm.

Chờ những người khác trong bộ phận thiết kế đi rồi, giám đốc Quan nói với Diệp Nghiên Sơn: “Diệp tổng, gần đây cổ đông Trương cùng nhà thiết kế kia tới gặp Lý sư phụ trong xưởng đá quý.”

Diệp Nghiên Sơn ừ một tiếng, “Tôi biết rồi.”

Sau khi giám đốc Quan rời đi, Trương Tất Vân mang theo một giỏ trái cây lớn đến thăm bệnh, nhiều như cho lợn ăn, “Em không biết anh thích ăn gì, nên mỗi thứ chọn một ít.”



Hắn nhéo khuôn mặt nhỏ của Nam Chi, ngồi xuống, đánh giá Diệp Nghiên Sơn, “Nhìn có vẻ tốt hơn rồi, anh đúng là dọa người ta sợ chết khiếp.”

“Cảm ơn cậu đã quan tâm, tôi mệnh tốt không chết được.” Diệp Nghiên Sơn tùy ý nói, “Chuyện công ty thời gian này, cậu để ý nhiều một chút, đừng cà phất cà phơ nữa, hiện tại tôi đã thành như vậy, không còn sức lực mà quản nữa.”

“Ai da, anh biết em mà, nếu không phải vì có Vạn Mộng Lâm, em cũng lười đến công ty, anh khỏe nhanh lên một chút, đừng nghĩ muốn quăng việc công ty sang cho em.” Trương Tất Vân tỏ vẻ muốn tránh còn không kịp, sợ mình phải làm nhiều việc mà vất vả.

Diệp Nghiên Sơn nói thẳng: “Được rồi, nghe tôi, cậu quản lý công ty đi.”

“Thôi được, anh chăm sóc cơ thể cho thật tốt.” Trương Tất Vân bất lực nói.

Trương Tất Vân đi rồi, Diệp Nghiên Sơn lâm vào trầm mặc, Nam Chi bưng đĩa trái cây đã được dì giúp việc cắt xong tới, lau lau trái cây đưa tới trước mặt cha, “Cha, ăn trái cây.”

“Được.” Diệp Nghiên Sơn nhai trái cây đã ngâm qua nước sôi, vừa ấm, vừa không gây nhức đầu.

Nam Chi nhìn thấy cha ăn được, trên mặt nở nụ cười, thật hạnh phúc.

Diệp Nghiên Sơn bị bệnh, nhưng so với lúc không bệnh còn muốn bận hơn, luôn có người tới thăm, hắn không thể không xóc tinh thần lên để tiếp khách.

Cho tới một ngày, một người đàn ông tóc bạc đến thăm bệnh, còn rất tinh nhanh, tay cầm quải trượng bằng gỗ hoa lê, tay chân ông ta còn tốt, nhưng lại chống quải trượng.

“Chú Trương.” Diệp Nghiên Sơn ngồi thẳng dậy, nói với Nam Chi, “Chào ông đi.”

“Chào ông.” Nam Chi trong trẻo hô lên, ông Trương hiền từ sờ đầu Nam Chi, sau đó quay đầu nói với Diệp Nghiên Sơn: “Tôi nghe nói cậu để Trương Tất Vân quản lý công ty.”

Diệp Nghiên Sơn ừ một tiếng, “Lần này quả thực là cháu bị thương rất nặng, muốn nghỉ ngơi một thời gian, chú Trương, đừng thấy cậu ta cả ngày chỉ cà phất cà phơ, cậu ta biết rất rõ.”

Ông Trương giã quản trượng xuống, “Không nên giao cho nó, để nó có dã tâm rồi, nó sẽ muốn có một số thứ không thuộc về mình.”

Diệp Nghiên Sơn trầm mặc, đây đúng là cha con ruột sao!

Diệp Nghiên Sơn nói: “Chỉ trong khoảng thời gian cháu dưỡng bệnh thôi.”

Ông Trương đến thăm bệnh một lát rồi rời đi, không được bao lâu, Trương Tất Vân tới, hỏi: “Ông già đó nói gì với anh vậy, có phải lại phàn nàn về em không, em có làm việc gì ông ta cũng thấy không thuận mắt, vậy thì em đi du hí khắp thiên hạ, thích ăn thì ăn, thích uống thì uống, sao, còn không cho em chơi sao?”

“Đừng thấy em là con của ông ta, thực ra trong lòng của ông ta, so với em ông ta còn thân cận với anh hơn, ha, thật khiến người ta đố kỵ.” Trương Tất Vân nhếch mép.

“Chú Trương đối với tôi là khách khí, cậu là con trai của chú ấy, còn khách khí làm cái gì.” Diệp Nghiên Sơn hỏi: “Công việc gần đây thế nào?”