Edit: Kim
Thiện Dương tức giận, Trịnh Quyên hiếm khi mềm giọng nói: “Dương Dương, không cần phải lo về chuyện của chị gái mày, mày cứ yên tâm học hành là được.”
Trong lòng Thiện Dương cười nhạo, đã như vậy rồi, bà cảm thấy tôi còn có thể yên tâm học tập được sao, đầu óc tôi không ngừng phát lại những hình ảnh làm người ta đau đớn, nghĩ tới một số chuyện làm người ta khổ sở.
Cho dù đã biết nghĩ tới những thứ này sẽ chỉ làm mình càng thêm đau khổ, nhưng lại giống như con nghiện, không thể khống chế được mà nghĩ.
Chị gặp phải những chuyện này, chị còn khổ sở tới mức nào?
Nam Chi khổ sở lúc này đang ngồi trên giường ăn uống, đối mặt với căn phòng ngủ bị tàn phá rối loạn, trong lòng không hề gợn sóng.
Lúc trước Trịnh Quyên phá hủy phòng ngủ của Nam Chi, vẫn luôn không sửa chữa, Nam Chi vẫn ngủ trong căn phòng đổ nát, bây giờ đến cả cửa sổ cũng bị bịt kín, lại vừa đổ nát vừa tối tăm, khiến người ta cảm thấy chán nản.
Nam Chi không hề cảm thấy chán nản, cô còn đang xem video học tập do hệ thống ca ca phát.
Nam Chi cảm thấy mình cần phải học tập chăm chỉ, bằng không tới lúc đi học, sẽ luôn cảm thấy mình là đồ ngốc.
Đêm khuya tĩnh lặng, Trịnh Quyên mang đến một cái bánh bao và một ly nước lạnh, dùng để duy trì mạng sống.
Nam Chi nhìn cái bánh bao nhỏ, nghĩ thầm, cô còn không bằng ngồi tù đâu, ngồi tù còn được ngày ba bữa cơm.
Nhưng Nam Chi vẫn ăn cái bánh bao nhỏ, không được lãng phí lương thực.
Trịnh Quyên thi thoảng sẽ đi vào tâm sự với Nam Chi, là tâm sự một mình, đều hỏi Nam Chi đã biết sai hay chưa?
Hỏi thì chính là biết sai rồi, ngoài miệng Nam Chi nhận sai, nhưng nghe đến đoạn Trịnh Quyên còn muốn gả cô qua bên kia, Nam Chi liền cự tuyệt, Trịnh Quyên tức giận đến mức ngay cả bánh bao cũng chỉ cho cô nửa cái, nếu không phải còn cần giữ lại cái mạng, thì ngay đến cả nửa cái bánh bao cũng không muốn cho.
Trịnh Quyên oán hận nói: “Chuyện này không phải là vì mày sao, một gia đình tốt như vậy, mày còn muốn cái gì?”
Nam Chi: “Ngay cả giấy chứng nhận kết hôn còn không có, nếu có một ngày mẹ không còn được gặp con, mẹ sẽ tìm con ở đâu?”
“Mẹ, đã như vậy rồi mà mẹ vẫn đồng ý gả con đi sao?”
Trịnh Quyên khẽ cắn môi, “Đi, tất nhiên là phải đi, trên đời này, làm gì có bữa trưa nào là miễn phí, nhất định phải chịu khổ một chút, vất vả làm việc phải chịu khổ, muốn sống phải chịu khổ, nhưng mày gả cho một người trong sạch như vậy, có thế nào cũng còn tốt hơn những cái khổ khác.”
“Đều phải chịu khổ, còn có thể ăn mà không phải trả tiền.”
Nam Chi ôm ngực, trong lòng có một loại cảm giác khó chịu không nói nên lời, đây là Thiện Tĩnh đang khó chịu, đang tuyệt vọng.
Trong thâm tâm cô biết rõ, cha mẹ muốn dùng cô để đổi lấy tiền, chính là biết rõ có vấn đề, nhưng vẫn kiên trì muốn cô đi.
Nam Chi nghiêm túc hỏi Trịnh Quyên, “Nếu, con qua bên kia xảy ra chuyện gì thì sao, nếu con chết thì sao?”
Trịnh Quyên nói thẳng, “Mày đang nói vớ vẩn cái gì vậy, cái gì mà chết với không chết, chỉ là lấy chồng mà thôi, nói gì mà chết.”
Nam Chi lại hỏi: “Trước kia bọn họ đã có mấy người con dâu, lỡ bọn họ là kẻ buôn người thì sao?”
Trịnh Quyên tức giận nói: “Mày đang nói cái gì vậy, Tạ tổng người ta sao có thể là bọn buôn người được.”
Bởi vì hắn có nhiều tiền như vậy, mới có thể là bọn buôn người, dù sao trong luật hình sự có ghi rất nhiều cách kiếm tiền phi pháp.
Nam Chi cảm thấy buồn cho chị Thiện Tĩnh, kết quả rõ ràng như vậy, giống như một con dao sắc bén đâm vào tim, đau thấu tâm can, máu chảy đầm đìa.
Nhận được 3 triệu tệ rồi, Thiện Tĩnh sống hay chết sẽ không còn liên quan gì tới bọn họ, cũng sẽ không để ý.
Hiện thực đau lòng như vậy, thật sự làm người ta khó chấp nhận.
Nam Chi nhìn Trịnh Quyên, có lẽ trong lòng Trịnh Quyên cũng biết rõ, nhưng biết thì đã sao?
Trịnh Quyên hỏi: “Rốt cuộc là mày có đồng ý hay không?”
Nam Chi: “Con không đi.”
Nói không đi là không đi.
Trịnh Quyên buồn bực, “Ngoan cố như lừa ấy.” Sau đó lại nhốt Nam Chi lại.
Trịnh Quyên đang chờ, chờ đứa trẻ thỏa hiệp, cũng chờ thời gian qua đi, cảnh sát không còn nhìn chằm chằm bên phía Tạ tổng nữa, lúc đó có thể đưa đứa trẻ qua.
Mặc kệ là làm vợ cho kẻ ngốc, hay là…… Làm gì khác.
Dù sao thì Trịnh Quyên cũng cảm thấy mình đã tận tình tận nghĩa, cho đứa trẻ một cuộc sống tốt đẹp nhất, nhưng mà đứa trẻ lại báo đáp bọn họ như vậy, phản nghịch, không nghe lời, còn trêu chọc phải tên tiểu bụi đời Hứa Lạc.
Tuy rằng bây giờ Hứa Lạc đã bị bắt, nhưng ai biết khi nào sẽ được thả ra, chờ đến khi Thiện Tĩnh gả đến Tạ gia rồi, bọn họ sẽ chuyển nhà, rời khỏi thành phố này.
Nam Chi không thèm để ý đến tâm trạng của Trịnh Quyên, ngược lại là càng quan tâm tới chuyện của Hứa Lạc, cô hỏi hệ thống ca ca: “Làm sao mà Hứa Lạc lại bị chú cảnh sát bắt được?”
Hệ thống nói: “Hắn gặp người nước ngoài kia, bị bắt ngay tại chỗ, bắt cả người lẫn tang vật.”
Nam Chi hò reo, quá tuyệt vời, chú cảnh sát thật là ngầu!
Nhưng mà phải mất rất nhiều thời gian mới bắt được Hứa Lạc.
Hệ thống giải thích nói: “Là Hứa Lạc thả lỏng cảnh giác, giả rút lui, thực ra vẫn còn đang ngồi đợi, việc này cần hao phí một chút thời gian.”
Hứa Lạc rất cảnh giác, thậm chí còn gây ra một số chuyện để làm phép thử, nhưng cảnh sát đều không xuất hiện, tự nhiên sẽ thả lỏng ra một chút.
Nhưng ở lúc Hứa Lạc cảm thấy đã an toàn, cảnh sát lại đột nhiên xông ra.
Đối với cảnh sát mà nói, thời gian không phải là vấn đề, bao lâu cũng có thể đợi, chỉ cần có thể bắt người, có chứng cứ để định tội.
Nam Chi rất hài lòng, mặc kệ bắt được lúc nào, chỉ cần bắt được là tốt rồi, tội danh trên người Hứa Lạc cũng không ít đâu.
Vợ chồng Thiện Thành không chờ được tới khi tiễn con gái đến Tạ gia, ngược lại cảnh sát đã tìm đến cửa.
Cảnh sát hỏi đứa trẻ đâu, gọi đứa trẻ ra cùng nghe một chút, Trịnh Quyên không còn cách nào khác, chỉ có thể thả Nam Chi ra.
Nam Chi nhìn thấy cảnh sát, lập tức nở nụ cười, trong mắt cô, cảnh sát càng đáng tin cậy hơn vợ chồng Thiện Thành.
Nhìn thấy người còn nguyên vẹn, lúc này cảnh sát mới mở miệng nói: “Mấy cô con dâu trước kia của Tạ gia đã được tìm thấy, bọn họ đều đang làm việc trong câu lạc bộ…..”
Nam Chi hít vào một ngụm khí lạnh, sợ hãi nói: “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Thiện Thành và Trịnh Quyên đều trầm mặc.
Cảnh sát nói: “Bọn họ lợi dụng lễ hỏi giá cao dụ dỗ một số cô gái nhà nghèo.”
“Nói là gả cho đứa con trai ngốc của mình, mọi người đều cảm thấy, nếu là một kẻ ngốc, cho nhiều tiền lễ hỏi cũng không có gì là lạ.”
“Nhưng tới Tạ gia rồi, lập tức bị an bài đưa đi phục vụ những người đặc biệt.”
Giống như giới quý tộc thời cổ đại, nuôi dưỡng những đứa trẻ nhằm phục vụ người khác.
Cảnh sát nói: “May mắn đã báo cảnh sát, bằng không con gái các vị cũng phải rơi vào tình huống đó.”
Thiện Thành và Trịnh Quyên vẫn không nói gì, nước mắt Nam Chi không khống chế được mà rơi xuống, ngay cả Nam Chi cũng không ý thức được là mình đang khóc.
Cô sờ lên khuôn mặt ướt đẫm của mình, còn có chút bối rối, không biết tại sao mình lại khóc.
Ồ, hóa ra người khóc là Thiện Tĩnh.
Trong lòng nảy sinh một nhận thức rõ ràng, hóa ra nếu không có Hứa Lạc, Thiện Tĩnh vẫn đi trên con đường như vậy, đi trên con đường bi thảm.
Hứa Lạc xuất hiện, là dòng suối này phân nhánh, đích đến cuối cùng vẫn giống nhau, đều hòa vào trong biển rộng.
Thiện Thành lại hỏi: “Vậy đôi vợ chồng kia có nhận tội không?”
Cảnh sát kỳ quái mà liếc nhìn cặp vợ chồng vẫn còn bình tĩnh này, “Bọn họ nhất quyết cắn chặt lý do là các cô gái tự mình bỏ trốn, tự rơi xuống bùn lầy, không liên quan tới bọn họ.”