Edit: Kim
Không biết Trịnh Quyên lại muốn gây ra chuyện gì?
Ngay cả Nam Chi luôn tỏ ra thờ ơ vẫn bị tra tấn đến mức hoảng sợ khóc rống.
Nam Chi đi đến văn phòng, nhìn thấy Trịnh Quyên, cảm xúc của Trịnh còn xem như ổn định, Nam Chi đi tới gọi một tiếng mẹ.
Trịnh Quyên dịu dàng nói với Nam Chi: “Tao đã nói chuyện xong với giáo viên, mày sẽ chuyển trường.”
Nam Chi:???
Đang tốt đẹp, tại sao lại phải chuyển trường?
Đổi một chỗ mới, lại phải đối mặt với những giáo viên khác, thật sự rất khó khăn.
Nam Chi nói thẳng: “Con không muốn chuyển trường, con sắp thi đại học rồi.”
Lông mày Trịnh Quyên lập tức dựng đứng lên, “Chúng ta phải chuyển nhà, không chuyển trường thì phải làm sao, mày tới ký túc xác dọn dẹp đi, tao làm thủ tục cho mày.”
Nam Chi hỏi: “Chúng ta sắp chuyển đi, căn nhà đã bán rồi sao?”
Trịnh Quyên chỉ nói: “Sẽ sớm bán đi.”
Quét dọn trước cửa thật sạch sẽ, mùi tan ra, còn giảm giá, nhất định có thể bán được.
Nam Chi:.........
Xem ra buổi tối ta phải đi ném rác.
Nam Chi nói: “Chờ con học xong học kỳ này đã, rồi hãy chuyển trường.”
Thầy Lý nói: “Đúng vậy, có muốn chuyển cũng phải chờ hết học kỳ này rồi lại chuyển, chuyển trường giữa chừng không tốt cho đứa trẻ đâu, rất khó thích ứng.”
Trịnh Quyên kiên trì nói: “Sớm muộn gì cũng phải thích ứng, sớm hay muộn đều phải chuyển.”
Thầy Lý cũng không có cách nào, không khuyên được.
Nam Chi kiên trì không chịu chuyển trường, nhưng Trịnh Quyên giống như đã tìm ra cách khống chế con gái, một hai phải chuyển trường, hơn nữa còn càng ngày càng kiên định.
Nam Chi không còn cách nào khác, chỉ có thể xin nghỉ với thầy Lý, về nhà cùng Trịnh Quyên trước.
Khuôn mặt Trịnh Quyên tỏ vẻ đắc ý, nói với Nam Chi: “Mặc kệ thế nào mày cũng phải chuyển trường, học phí của cái trường này quá đắt, trong nhà không gánh vác nổi.”
“Bây giờ cha mày không có việc làm, trong nhà căn bản không có tiền, mày còn muốn đi học ở nơi tốt như vậy, mày có bao giờ nghĩ đến gia đình chưa?”
Nam Chi không nói một lời, một lát sau mới nói với Trịnh Quyên: “Trong nhà có tiền, cha không đi làm nhưng có đầu tư.”
“Cha không đi làm nhưng hoàn toàn không lo lắng, là bởi vì có tiền, không có tiền, cha sẽ là người sốt ruột nhất, sốt ruột đi tìm việc làm.”
Trịnh Quyên có vẻ do dự, nhưng nhanh chóng nói: “Cha mày có tiền hay không, chẳng lẽ tao còn không biết sao?”
“Mẹ thật sự biết được sao, mẹ không biết.” Nam Chi lắc đầu.
Nửa đêm canh ba, Nam Chi kéo thùng rác, đổ rác xuống trước cửa nhà.
Hệ thống:.........
Đây là kiểu trẻ con nghịch ngợm gì thế này!
Quá nghịch ngợm!
Biến nhà mình thành bãi rác.
“A……”
Sáng sớm, tiếng hét của Trịnh Quyên đã đánh thức mọi người trong nhà, ngay sau đó là tiếng mắng chửi của Trịnh Quyên, mắng Hứa Lạc là đồ khốn, lại bắt đầu quét dọn rác ngoài cửa, vừa dọn vừa nôn mửa.
Nam Chi không trọ ở trường nữa, mà ngày nào cũng về nhà, đến nửa đêm canh ba thì đi đổ rác xuống trước cửa nhà mình.
Bị Thiện Dương phát hiện ra, Thiện Dương dùng một loại biểu cảm kinh ngạc đến ngây người nhìn Nam Chi.
Nam Chi giải thích với Thiện Dương, cô không muốn bán căn nhà này.
Ít nhất phải kiên trì tới khi kết thúc học kỳ.
Thiện Dương trầm mặc một lúc, nói với Nam Chi: “Em cảm thấy mẹ đang cố tình đe dọa chị, dùng việc chuyển trường để hù dọa chị.”
Dùng việc chuyển trường để thao túng chị, khiến chị sợ hãi.
Nam Chi tự tin nói: “Vậy chị càng phải đổ rác xuống cửa.”
Bà đe dọa ta, vậy ngày nào ta cũng đổ rác cho bà dọn.
Thiện Dương có chút nghi hoặc, hỏi Nam Chi: “Là chuyển trường chứ không phải thôi học sao?”
Nam Chi nói: “Mẹ nói phải chuyển trường.”
Thiện Dương nói: “Nhưng mẹ không nhắc tới chuyện chuyển trường với em.”
Nếu thật sự sắp chuyển nhà, vậy nên cùng chuyển trường mới đúng.
Nam Chi cũng nghi hoặc, “Mẹ không có nói với em sao?”
Chẳng lẽ chỉ có mình cô chuyển trường?
Ta cảm thấy trong chuyện này có quỷ!
Nhưng Nam Chi lại không nghĩ ra rốt cuộc là có quỷ gì?
Buổi trưa, có khách tới xem nhà, còn ở lại ăn cơm, là một cặp vợ chồng, thời điểm ăn cơm, còn liên tục hỏi chuyện Nam Chi.
Lực chú ý đều đặt trên người Nam Chi, cái loại ánh mắt bắt bẻ này còn có chút chờ mong.
Nam Chi không thể hiểu được, trầm mặc nói rất ít, luôn cảm thấy rất khó chịu.
Biểu hiện của Trịnh Quyên cũng tỏ ra dịu dàng hiếm có, suốt quá trình đều gắp thức ăn cho Nam Chi, khích lệ Nam Chi, nói Nam Chi ngoan ngoãn tới cỡ nào, biết múa còn học giỏi, rất thông minh.
Nam Chi:???
Ta biết múa, ta nhận, nhưng nói ta học giỏi, điểm này, ta sẽ không nhận.
Thiện Dương cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bất an, không biết tình hình hiện tại như thế nào, nhưng nhìn thấy Trịnh Quyên vui vẻ như vậy, như là được giải thoát, nhất định không phải là chuyện tốt lành gì.
Rốt cuộc mẹ có mục đích gì?
Ăn cơm xong, Trịnh Quyên lại thì thầm to nhỏ với đôi vợ chồng kia, cũng không biết là đang bàn bạc cái gì, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía Nam Chi.
Nam Chi dựng lỗ tai lên, một chiếc lá trắng tinh trong suốt bay ra khỏi đầu, loáng thoáng nghe thấy chuyện kết hôn.
Nam Chi nhất thời không kịp phản ứng, kết hôn cái gì, ai kết hôn?
Trịnh Quyên còn chưa ly hôn với Thiện Thành, đã muốn kết hôn với người khác sao?
Hệ thống: “Có thể là một loại khả năng, chính là một loại khả năng, là ngươi sắp kết hôn?”
“Cái gì?” Nam Chi kinh ngạc, “Ta kết hôn, ta chỉ mới là một đứa trẻ nha, làm sao ta có thể kết hôn được?”
Hệ thống: “Không phải thế giới trước ngươi cũng từng kết hôn rồi sao?”
Nam Chi phản bác: “Đó là vì linh khí, thế giới này, ta muốn học múa, muốn vào đại học, làm sao có thể kết hôn được?”
“Ta còn chưa đến tuổi kết hôn nha?”
Nam Chi nghi hoặc, “Không phải mẹ Thiện Tĩnh muốn gả Thiện Tĩnh cho kẻ có tiền sao, chẳng lẽ bọn họ là kẻ có tiền?”
Hệ thống: “Có thể không phải, chỉ là muốn mau chóng gả ngươi đi cho xong.”
Nam Chi:.........
Sau khi cặp vợ chồng kia đi rồi, Trịnh Quyên đến phòng Nam Chi, trong tay còn bưng một đĩa trái cây đầy màu sắc, trông thật hấp dẫn.
Trịnh Quyên nói với Nam Chi: “Ăn chút trái cây đi.”
Giọng bà dịu dàng, vẻ mặt hiền từ, giống như những chuyện xảy ra trước đó đều đã tan thành mây khói.
Nam Chi không chút khách khí mà bắt đầu ăn, miễn phí sao lại không ăn, ngọt quá!
Trịnh Quyên thấy vậy, nở nụ cười nói với Nam Chi: “Thiện Tĩnh, tình hình trong nhà thế nào mày cũng thấy rồi đấy, cha mày không có việc làm, trong nhà đã không còn tiền.”
Nam Chi vẫn ăn, nhìn Trịnh Quyên không nói gì.
Trịnh Quyên nói: “Tao nghĩ, mày vẫn là nên nghỉ học đi, con gái đến cuối cùng vẫn là tìm một gia đình tốt mà kết hôn.”
Nam Chi đã biết Trịnh Quyên muốn cô kết hôn, không hề kích động, “Mẹ, mẹ muốn gả con cho ai?”
Trịnh Quyên còn tưởng con gái đã đồng ý, lập tức nói: “Cặp vợ chồng đến lúc trưa mày cũng gặp rồi đấy, nhà bọn họ rất giàu, mày gả qua đó chính là hưởng phúc.”
Nam Chi:.........
Hưởng phúc thì sao bà không qua đó đi?
Ngay cả đối tượng kết hôn ta còn chưa được gặp, cũng không biết là còn sống hay đã chết.
Bà lại muốn gả ta sang bên đó, làm như vậy mà hợp lý sao!
Nam Chi nói thẳng: “Con không muốn kết hôn, con muốn học múa, muốn thi vào đại học.”
Trịnh Quyên tức khắc nhướng mày, vẻ mặt tức giận, “Đã như vậy rồi, mày còn học múa cái gì, lên đại học cái gì, cái nhà này đã bị mày hủy hoại, mày cảm thấy mày có thể gả cho kẻ có tiền gì, một kẻ có tiền đàng hoàng gì?”