Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 64: Người Cha Bất Công (27)




Edit: Kim

Vạn Mộng Lâm kéo vali, đứng bên cạnh xe nhìn biệt thự, biệt thự lờ mờ, trên tường sân trải đầy hoa, phú quý xinh đẹp, bên trong càng thêm lộng lẫy.

Hiện tại cô phải rời khỏi biệt thự.

Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ không thích biệt thự cho lắm, dù sao một ngày người ta cũng chỉ ăn ba bữa, ngủ một giường, ở đâu cũng không khác biệt.

Nhưng đã ở đây một thời gian, đã quen rồi, đồ vật không giống nhau, cũng một ngày ăn ba bữa, nhưng đồ ăn không giống nhau.

Cũng là ngủ một giường, nhưng giường không giống nhau, đều gọi là giường, nhưng hoàn toàn khác.

Cô muốn nỗ lực kiếm tiền, nỗ lực giao tranh, phải khiến các con có cuộc sống tốt đẹp, mới có thể giành con từ trong tay Hoắc gia.

Dưới sự thúc giục của tài xế, Vạn Mộng Lâm lên xe, kéo theo vali đồ đi vào ký túc xá dành cho nhân viên.

Ký túc xá dành cho nhân viên của công ty rất nhỏ, tuy rằng là phòng đơn, nhưng vẫn rất nhỏ, một phòng ở, một phòng vệ sinh, một phòng bếp nhỏ, còn có chút bẩn.

Ngay khi cô vừa tiến vào, thậm chí còn ngửi thấy mùi lạ, điều này cho thấy người ở trước dọn đi không hề quét tước đã đi rồi.

Vạn Mộng Lâm kéo hành lý vào phòng, sắc mặt không thể tốt được, biểu cảm ghét bỏ trên mặt quá rõ ràng.

Nhân viên dẫn đường cho Vạn Mộng Lâm thấy Vạn Mộng Lâm như vậy, trong lòng có chút khó chịu.

Vạn Mộng Lâm là thực tập sinh, đã có thể ở phòng đơn, vẫn còn tốt hơn mấy người bọn họ ở phòng ghép đấy, cô còn ghét bỏ cái gì.

Nhưng Vạn Mộng Lâm không biết, cô là nhờ xem xét mặt mũi của ông chủ, mới cho cô một phòng đơn, dù sao cũng là người ông chủ mang đến.

Sau này lại xem thái độ của ông chủ đối với người này.

Nếu muốn ở đây, Vạn Mộng Lâm buông vali đồ xuống bắt đầu dọn dẹp, mệt đến mức thở hổn hển.

Lúc ở biệt thự, mấy công việc tay chân này đều có người giúp việc làm, tắm xong chỉ việc ném quần áo bẩn vào trong giỏ, buổi tối về đã thấy xuất hiện trong tủ, gọn gàng chỉnh tề, là phẳng phiu không có lấy một nếp nhăn, còn có mùi nước giặt cùng mùi nắng.

Thật vất vả mới thu dọn xong, bụng đã đói đến mức kêu lên ầm ĩ, nhìn phòng bếp đơn sơ, bình gas còn đang để bên ngoài, che kín dầu mỡ, thử sờ một cái, dính dính giống như keo.

Vạn Mộng Lâm nhắm mắt, hoàn toàn không còn sức nấu cơm, nằm ở trên giường, cảm thấy mặt mình toàn là tro bụi, ngứa ngáy khó chịu.

Không quen, không quen.

Không đúng, chỗ nào cũng không đúng!



Khó chịu, khắp nơi đều khó chịu.

Theo lý thuyết, hẳn Vạn Mộng Lâm cũng đã quen với cuộc sống như vậy, rốt cuộc lúc trước vẫn luôn sống như thế này, cũng mới chỉ ở nhà Diệp tiên sinh một khoảng thời gian ngắn.

Trở lại cuộc sống trước kia, lại có chút không quen, cảm thấy xa lạ, cảm thấy phiền chán, cảm thấy ghét bỏ.

Vì con, vì muốn Hoắc Hạ Quân phải hối hận, Vạn Mộng Lâm lại lên tinh thần.

Nhất định phải được ở lại, nhất định phải phát huy hết năng khiếu của mình, để Diệp tiên sinh nhìn thấy giá trị của cô.

Vạn Mộng Lâm có chút hối hận, hối hận vì đã không nâng niu, trân trọng tình cảm Diệp tiên sinh dành cho mình.

Ngay khi Vạn Mộng Lâm quyết tâm muốn nỗ lực học tập, nỗ lực thành công, nhưng Diệp Nghiên Sơn lại tế nhị bày tỏ thái độ với giám đốc bộ phận, đồng thời yêu cầu giám đốc tuân theo nội quy của công ty.

Tất cả mọi người đều giống nhau.

Giám đốc hiểu rõ, tất cả mọi người giống nhau, bao gồm cả Vạn Mộng Lâm.

Hừ, cũng không biết là đã làm cái gì, khiến ông chủ tức giận.

Có một số người không biết gặp được quý nhân là đáng quý bao nhiêu, có người kéo mình lên một phen, chính là giảm bớt mấy năm phấn đấu.

Có đôi khi chỉ thiếu một bước, được người giúp sức, cuộc sống đã đổi khác.

Vạn Mộng Lâm vào làm việc trong công ty, nhưng vì khoảng thời gian trước tranh giành quyền nuôi con mà trì hoãn rất nhiều việc.

Vạn mộng Lâm một lần nữa phải học bù, cả ngày đều vô cùng bận rộn, buổi tối phải tăng ca, về đến ký túc xá, cô đã mệt muốn chết.

Vạn Mộng Lâm còn muốn liên lạc với Diệp tiên sinh, nhưng cô phát hiện ra rằng, khoảng cách giữa mình với Diệp tiên sinh là rất xa.

Cả một ngày, cũng không thể thấy mặt Diệp tiên sinh lấy một lần, cô ở công ty là một nhân viên rất bình thường.

Đều không đủ tư cách xuất hiện trước mặt ông chủ.

Cô hốt hoảng ý thức được, trước kia, mỗi ngày tan làm Diệp Nghiên Sơn sẽ chờ cô cùng về biệt thự, là một việc khó có thể hình dung như thế nào.

Trước kia đồng nghiệp có ghen ghét, nhưng vẫn tiết chế, không dám quá phận, mà bây giờ, thái độ quá đáng hơn rất nhiều.

Ở chỗ cao, mỗi người đều hiền lành, ở chỗ thấp, mỗi người đều bắt nạt.

“Này, Nhĩ Nhĩ…” Vạn Mộng Lâm đang ngủ mơ mơ màng màng, tiếng điện thoại vang lên, là con trai Vạn Nhĩ Nhĩ gọi đến.



Không, bây giờ không nên gọi là Vạn Nhĩ Nhĩ, mà phải gọi là Hoắc Việt, cứ thế đặt tên, gấp không chờ nổi muốn lau sạch quan hệ với cô, sẽ không chịu được việc con mình mang họ Vạn của cô.

Con của cô, cô vất vả mang thai sinh con ra, cứ như vậy bị người ta cướp đi, không còn chút quan hệ nào với cô.

“Mẹ, mẹ có khỏe không?” Vạn Nhĩ Nhĩ nhịn không được hỏi.

Không khỏe, rất không khỏe…

Thậm chí so với trước kia vất vả nuôi con, còn kiệt sức hơn.

Một cảm giác bất lực nồng đậm bao quanh Vạn Mộng Lâm.

Nhưng Vạn Mộng Lâm mỉm cười nói: “Rất khỏe, mẹ sống rất tốt, chú Diệp con rất quan tâm mẹ, không cần lo lắng cho mẹ, các con chờ mẹ trở về đón.”

“Vâng…” Vạn Nhĩ Nhĩ liên tục gật đầu, giọng nói hòa lẫn tiếng nức nở: “Mẹ, con nhớ mẹ, rất nhớ mẹ.”

Vạn Mộng Lâm chịu đựng mệt mỏi mà dỗ dành đứa trẻ, Vạn Nhĩ Nhĩ không biết chênh lệch múi giờ, ở bên hắn là ban ngày, nhưng bên kia đã là 2 giờ sáng, đầu Vạn Mộng Lâm bắt đầu đau.

“Nhĩ Nhĩ, mẹ muốn nghỉ ngơi.” Vạn Mộng Lâm không nhịn được nói rồi cúp điện thoại.

Vạn Nhĩ Nhĩ nghe thấy âm thanh ‘đô đô’ vọng lại trong điện thoại, nước mắt rơi xuống, hắn mím chặt môi đứng đó, toát ra vẻ mất mát bàng hoàng, như thể hắn đã bị bỏ rơi.

“Thiếu gia, sao cậu lại chạy lung tung rồi? Mau tới đây ăn cơm.” Người giúp việc đi tới, nắm lấy tay Vạn Nhĩ Nhĩ.

Vạn Nhĩ Nhĩ kháng cự không cho người giúp việc tới gần, nhưng không thể thoát khỏi tay người giúp việc, chỉ có thể nơm nớp lo sợ đi theo người giúp việc vào bàn ăn.

Trên bàn cơm, ông bà nội nhìn hắn, nhíu mày, Vạn Nhĩ Nhĩ lập tức co rúm người lại, gọi một tiếng “Ông nội bà nội”.

Nhưng hành vi này của hắn càng khiến hai vợ chồng già Hoắc gia không hài lòng, tuy biết rằng trẻ con vô tội, nhưng con trai đột nhiên có con, khiến bọn họ thực sự khó chịu.

Tuy rằng đây là con cháu họ, nhưng không phải do con dâu đứng đắn sinh, điều này khiến vợ chồng già rất không vừa lòng, đặc biệt là Hoắc phu nhân, nghĩ đến việc con trai còn chưa kết hôn đã có con, tức đến mức đau ngực.

Thế này rồi sao con trai bà có thể tìm được một người vợ tốt đây?

Mẹ của mấy đứa trẻ lại không phải loại phụ nữ tốt đẹp gì, lén lút sinh con.

Ý của Hoắc lão gia là đem hai đứa trẻ nuôi dưỡng ở bên ngoài, coi như con riêng, về sau con do con dâu chân chính sinh, mới tính là con cháu Hoắc gia.

Hoắc lão gia là đàn ông, chỉ cần mấy đứa trẻ không ở trước mặt, con dâu tương lai không nhìn thấy thì không cũng không sao.

Nhưng Hoắc phu nhân thì không nghĩ như vậy, bà là phụ nữ, càng hiểu phụ nữ, cho dù không nhìn thấy, nhưng trong lòng sẽ khó chịu, vô cùng khó chịu.