Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 571: Thanh Vân Chí (7)




Edit: Kim

Nóng trong?

Chén thuốc lớn như vậy, là để hạ hỏa?

Nóng trong cần uống như vậy sao?

Mọi người đều nhìn bà nội Thẩm, cảm thấy có thể bà nội Thẩm đã mắc bệnh nặng gì đó, nhưng không muốn cho người nhà biết.

Bà nội Thẩm phải nói thế nào bây giờ, chuyện này sao có thể nói ra được.

Chuyện này nói ra đúng là quá xấu hổ, đã lớn tuổi như vậy rồi, còn nói chuyện như vậy trước mặt tiểu bối.

Bà nhìn chén thuốc, uống vào hẳn là sẽ không việc gì đi, nếu không uống, mọi người sẽ mãi truy vấn.

Thật sự ngại nói ra.

Bà nội Thẩm hít sâu một hơi, lại thở ra.

Nam Chi lại đưa chén thuốc tới trước mặt bà nội Thẩm, “Bà nội, bà yên tâm, rất nhanh có thể tốt lên.”

Bà nội Thẩm:........

Bà nội Thẩm uống thuốc ba ngày, triệu chứng đúng là giảm xuống, bà rất là ngạc nhiên, nước tiểu của bà không chỉ có màu vàng mà còn đau rát, nhưng bây giờ triệu chứng đã giảm đi nhiều.

Bà nhìn vào mắt Nam Chi, nghi hoặc nói: “Hương Châu thật sự biết xem bệnh sao?”

Nam Chi lắc đầu, “Không đâu, những bệnh phức tạp ta không biết chữa nha!”

Bà nội Thẩm cảm thấy bệnh này không nghiêm trọng, chữa cái gì, chờ chết là được, nhưng mấy tật xấu nhỏ đáng xấu hổ này lại rất tra tấn người.

Bà nội Thẩm cười nói: “Vậy ngươi học nhiều một chút, nói không chừng chuyện chữa bệnh của mọi người trong nhà đều dựa vào ngươi.”

Nam Chi gật đầu, “Được nha được nha, nhưng ta muốn lên núi hái thuốc.”

Bà nội Thẩm suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc rảnh ngươi có thể đi, việc nhà, ngươi làm ít đi một chút cũng không sao.”

Xem bệnh là một việc rất tốn kém, có rất nhiều gia đình vì một người bệnh mà trở nên nghèo túng.

Nếu trong nhà có một cái đại phu, cho dù có chút kém cũng là chuyện tốt, hơn nữa còn mang lại cho người ta cảm giác an ổn, yên tâm.

Trong nhà có chuyện gì cũng không hoảng.

Wow, còn có thể làm ít hơn, Nam Chi vui mừng.

Nam Chi liên tục gật đầu, “Bà nội, bà yên tâm, ta nhất định sẽ chăm chỉ học tập.”



Học xong sau này sẽ không cần phải làm việc nhà nữa.

Ở trong cái nhà này, Nam Chi chỉ có một mình, những người khác đều có quan hệ huyết thống, nhưng Nam Chi không có.

Cho dù đã thêm vào hộ khẩu của Thẩm gia, là cháu gái trên danh nghĩa của Thẩm gia, nhưng cũng chỉ là con gái nuôi, không có quan hệ huyết thống với người Thẩm gia.

Nếu ở Thẩm gia học giỏi y thuật, là có thể sống một cuộc sống tốt hơn.

Bây giờ Nam Chi đã biết, gia đình sẽ không nuôi người rảnh rỗi, hơn nữa tương lai Thẩm gia sẽ tới kinh thành, cô cũng có thể ở lại thôn, xem bệnh cho những người khác.

Ừm!

Phải nỗ lực học y thuật!

Nam Chi ngày nào cũng xem video học tập do hệ thống phát, có rất nhiều video, đủ loại tri thức, bao hàm toàn diện.

Thậm chí còn một số cách bào chế cơ bản, nhưng bộ não của Nam Chi thực sự rất nhỏ, nhét nhiều thứ vào như vậy, qua một lúc đã quên mất.

Có rất nhiều thứ Nam Chi không thể kiểm soát được, như vậy cách tốt nhất, chính là thành thạo một nghề có thể đứng vững chân trong thế giới này.

Giống Thẩm Gia Văn trong đầu có đủ loại tính toán kiếm tiền, Nam Chi không thể làm được, hơn nữa cách đây một khoảng thời gian, Thẩm Gia Văn vậy mà đã bái một đại nho sĩ ẩn cư làm sư phụ.

Trở thành đệ tử của đại nho sĩ.

Đại nho sĩ này không riêng gì có thanh danh, mà còn có những đệ tử khác, những tài nguyên này đủ để Thẩm Gia Văn sử dụng.

Có thể nói, còn chưa vào quan trường, Thẩm Gia Văn đã có rất nhiều nhân mạch ngầm, những vị sư huynh đó và Thẩm Gia Văn đã trở thành đồng minh một cách tự nhiên.

Tốc độ phát triển này, Nam Chi có cưỡi lợn rừng điên cuồng lao tới cũng không thể đuổi kịp nha!

Không đuổi kịp cũng không sao, quan trọng là Hương Châu là nữ tử, có thể sống sót ở thế giới này là được.

Mà không phải giống như trước kia, sống dựa vào Thẩm Gia Văn, trở thành một cái thiếp thất.

Đem hy vọng đặt vào nhân phẩm và đạo đức của người khác, là một chuyện vô cùng rủi ro, nguy hiểm.

Nếu nhân phẩm của người nọ không tốt, chính là không muốn cho ngươi hưởng thụ thành quả của hắn, ngươi cũng không có cách nào, trừ việc dùng đạo đức để khiển trách, cũng không thể làm gì.

Thời điểm biết được Nam Chi có y thuật, người đầu tiên tới tìm Nam Chi, là nữ quyến trong nhà.

Khi tới tìm Nam Chi, đều là bộ dạng xấu hổ.

Câu đầu tiên là hỏi Nam Chi, ngươi thật sự biết chữa bệnh sao, tại sao trước kia chưa từng nghe ngươi nhắc tới?

Nam Chi có thể nói thế nào bây giờ, chỉ có thể nói, trước kia không nhớ, bây giờ thường xuyên đi vào trong núi, nhìn thấy các loại thảo dược trong núi, lại thực sự nhớ ra tác dụng của các loại thảo dược đó.



Có thể chữa bệnh là tốt, những câu hỏi của các nữ quyến đều xoay quanh các bệnh phụ khoa.

Nam Chi nhìn họ, thậm chí còn nhìn vào chất tiết ra quần của họ, làm mặt các nữ quyến đỏ bừng, dè dặt trước mặt Nam Chi.

Nhưng vẻ mặt của Nam Chi rất lạnh lùng, rất nghiêm túc, thậm chí còn ngửi mùi hương, làm các nữ quyến hận không thể bỏ chạy, thật sự quá thẹn.

Đối với Nam Chi mà nói, thân thể là vật chứa linh hồn, vật chứa xảy ra vấn đề cần phải sửa chữa.

Xem bệnh chính là sửa chữa vật chứa, cũng không có quá nhiều cảm giác xấu hổ.

Nam Chi nhìn sắc mặt đỏ bừng của bọn họ, còn an ủi nói, không sao, không có gì nghiêm trọng, có thể chữa khỏi.

Bốc cho bọn họ chút thuốc, nếu không đủ thuốc, lại vào trong núi hái.

Nhưng Nam Chi cần phải dặn dò một chuyện, chính là khi tạo bảo bảo, nam nhân nhất định phải tắm rửa sạch sẽ, có rất nhiều loại bệnh là do nam nhân mang vào.

Các nữ nhân trong nhà:........

Thật là mắc cỡ muốn chết rồi!

Hơn nữa, lời như vậy lại từ miệng của một nữ tử chưa lập gia đình, quả thực là không nói nên lời.

Thẩm đại tẩu nghe xong liền nhướng mày, ta nói tại sao lại ngứa như vậy, khó chịu như vậy, đều là do tên quỷ kia gây ra, bảo tắm rửa cũng không tắm rửa.

Nam Chi đồng ý: “Nhất định phải rửa sạch, bằng không mẹ sẽ rất khó chịu.”

Thẩm đại tẩu nhìn bộ dạng chuyên nghiệp của Nam Chi, cũng không thể nói, nữ nhi không thể nói linh tinh như vậy.

Nàng đầu tiên là đại phu, sau đó mới là nữ tử.

Thẩm đại tẩu lắp bắp hỏi Nam Chi: “Hương Châu, ngươi xem ta còn có thể sinh con được không?”

Tuổi tác của Thẩm đại tẩu mới hơn ba mươi, Thẩm Gia Văn cũng chỉ mới 16 tuổi, nhưng sau khi sinh Thẩm Gia Văn, Thẩm đại tẩu vẫn luôn không có tin tức.

Chỉ có một đứa con là Thẩm Gia Văn, trong lòng Thẩm đại tẩu miễn bàn có bao nhiêu luống cuống, thân thể của Thẩm Gia Văn còn yếu ớt, làm Thẩm đại tẩu nằm mơ luôn gặp ác mộng, nhìn thấy con trai xảy ra chuyện, nàng tuổi già cô đơn không nơi nương tựa.

Nam Chi suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “A, chuyện này ta cũng không biết, ta chỉ biết một số thứ đơn giản, chuyện sinh con ta không biết.”

Nam Chi vốn định nói: “Thân thể của mẹ không có vấn đề gì, có thể bảo cha tới xem.”

Thân thể Thẩm Gia Văn hư nhược, rất có khả năng liên quan đến hạt giống.

Nhưng hệ thống ca ca lập tức ngăn cản Nam Chi, “Đừng nói như vậy, có nói cũng không có tác dụng gì, ngược lại sẽ làm người ta cảm thấy khó chịu.”

Nam Chi khó hiểu hỏi hệ thống: “Nhưng mà ca ca, vốn dĩ là do cha của Thẩm Gia Văn có vấn đề nha, bây giờ lại đổ lỗi cho mẹ của Thẩm Gia Văn, sinh con là chuyện của hai người nha.”

Con nối dõi của đại phòng quá ít, chỉ có một mình Thẩm Gia Văn, lại còn bệnh tật yếu đuối, mọi người đều cảm thấy là do Thẩm đại tẩu có vấn đề, là Thẩm đại tẩu không thể sinh, sinh ra còn yếu ớt.