Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 320: Sủng Thú (59)




Edit: Kim

Giao long cảm thấy nhãi con này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đã mưa rồi, lại còn phải tạo mưa nữa.

Nam Chi nhéo nhéo vòng tay giao long: “Nhị gầy, một lần cuối cùng thôi.”

Hắc giao thở ra một hơi, nhãi con này nhéo nó đòi đồ, áp chế nó.

Hắc giao bay lên trời, giống như lần trước hành vân bố vũ.

Làm xong, hắc giao quấn quanh cổ tay Nam Chi, uy hiếp nói: “Lần này là lần cuối cùng.”

Nghe bên tai ầm ĩ gọi thần long, hắc giao lại chìm vào giấc ngủ say, ngủ rất sâu.

Nam Chi một đường ăn ăn uống uống, đổi rất nhiều đồ với người phàm, vật được dùng để giao dịch là vàng bạc.

Loại đồ như vàng bạc, cho dù Nam Chi chỉ là một đứa trẻ, cũng thu được khá nhiều, dọc đường mua đồ ăn, cũng rất rủng rỉnh.

Nam Chi muốn đem đồ đi bán đấu giá, nhưng nhìn thấy có rất nhiều phòng đấu giá và cửa hàng có gia huy Bùi gia, Nam Chi cũng từ bỏ.

Dù sao thì đồ nằm trong tay cũng không chạy mất được, cứ để đó vậy.

Hơn nữa vốn dĩ cô tới nơi này cũng là để chơi, cô cũng luôn nhớ kỹ phải đi mua cho Đại béo một chiếc áo cà sa.

Đại béo lớn như vậy, áo cà sa cũng cần phải rất lớn, nhưng không ở đâu có bán áo cà sa lớn như vậy cả, Nam Chi đi tìm một cửa hàng đặt may.

Ông chủ cửa hàng nhìn thấy một đứa trẻ còn nhỏ như vậy tới mua áo cà sa, hỏi: “Áo cà sa này dùng để làm gì?”

Nam Chi nói: “Có việc cần dùng.”

Ông chủ nghĩ thầm, lớn như vậy, có lẽ là dùng để khoác lên tượng Phật khổng lồ đi?

Dù sao thì có mối làm ăn tất nhiên phải làm.

Sau khi chiếc áo cà sa được làm xong, Nam Chi cầm lấy chiếc áo đã được gấp lại còn cao hơn cô, trả tiền rồi rời đi rồi.

Hắc giao:……

Không thể tưởng tượng được con gấu mù mặc thứ này sẽ xấu cỡ nào.

Tại sao hổ con lại muốn gấu mù mặc thứ xấu xí này.

Nhất định gấu mù sẽ không muốn.

Trên đường quay về, Nam Chi nhìn thấy thôn dân của địa phương kia đã xây dựng xong miếu thờ, trong miếu thờ phụng một con rồng, hương khói còn rất thịnh vượng.

Nam Chi vui vẻ nói với giao long: “Ngươi xem, bọn họ thờ phụng ngươi kìa, bây giờ ngươi đã được coi là thần tiên.”

Chỉ cần được người ta thờ phụng, chính là thần tiên.

Hắc giao nhìn xuyên qua làn khói lượn lờ, nhìn thấy tượng gỗ khắc chính mình, đột nhiên tức giận nói: “Ta đâu có xấu như vậy, bọn họ khắc ra thứ gì vậy, là cá chạch sao?”



Nam Chi lại nói: “Chỉ cần trong lòng nhớ tới ngươi, có đẹp hay không cũng không quan trọng, trong lòng ta ngươi rất uy phong.”

Hắc giao nhìn tượng gỗ sương khói lượn lờ, có một cổ hấp dẫn vô hình, hấp dẫn nó bay vào bên trong tượng gỗ.

Hắc giao tức khắc cảm thấy một cổ tức giận không thể giải thích được, hương khói bay vào mũi nó, toàn bộ cơ thể rung chuyển.

Có rất nhiều giọng nói truyền vào tai nó, nam, nữ, già, trẻ.

“Thần long đại nhân, ngài nhất định phải phù hộ cho vợ ta sinh ra một tiểu tử mập mạp.”

Hắc giao muốn trợn trắng mắt, vợ ngươi sinh con thì có liên quan gì tới ta.

“Phù hộ cho cả nhà chúng ta mạnh khỏe, vạn sự thuận lợi.”

“Cầu cho mưa thuận gió hòa, không có thiên tai hay bệnh tật.”

Hỗn loạn, nhưng lại rất rõ ràng.

Nam Chi đi vào trong miếu, kiễng chân, thật cẩn thận cắm hương vào trong lư hương, thầm cầu nguyện trong lòng: “Hy vọng Nhị gầy có thể biến thành một con rồng chân chính, thần long uy vũ.”

Hắc giao: Có cảm động, nhưng không đáng kể!

Không so đo với ngươi chuyện ngươi chiếm nhà của ta nữa.

Hắc giao ngây người trong tượng gỗ một khoảng thời gian, đột nhiên cảm thấy ở trong tượng gỗ cũng không tồi, có chút luyến tiếc không muốn đi.

Ở trong tượng gỗ một lúc, hắc giao đi ra, nói với Nam Chi: “Chúng ta trở về tìm Đại béo đi.”

Nam Chi ừm một tiếng, đang định nói chuyện.

“Ầm vang……”

“Rắc……”

Nam Chi ngẩng đầu nhìn thấy có mây đen tích tụ, đám mây kia cuồn cuộn, lóe lên tia chớp màu tím, mang theo uy lực hủy diệt trời đất, khiến trong lòng người nhìn thấy run rẩy.

Chân ngắn nhỏ của Nam Chi hơi run lên, ngay cả giọng nói cũng run run, “Ta mới độ kiếp, lại độ kiếp nữa sao?”

Đột nhiên cô nghĩ ra cái gì đó, cô quay đầu nhìn hắc giao, “Ngươi sắp độ kiếp?”

Cơ thể hắc giao biến lớn, lao ra khỏi ngôi đền, tất cả người dân nhìn thấy đều hô lên một tiếng thần long hiển linh, tam quỳ chín bái, hương khói trong miếu thần long lại càng hưng thịnh.

Nam Chi nắm lấy lông mao trên lưng giao long, phòng ngừa ngã xuống, chờ tới khi quen tốc độ thì nằm trên lưng rồng.

Wow, hóa ra có thú cưỡi là cảm giác này, thảo nào mấy tu sĩ đó luôn muốn bắt yêu thú làm vật cưỡi.

Đám mây kia đuổi theo nó như hình với bóng, có muốn trốn cũng không thoát được, trừ phi chạy không ngừng nghỉ, nhưng nhân lực hay yêu lực cũng đều có hạn.

Chạy đến kiệt sức sau đó vẫn bị sét đánh, hơn nữa tỉ lệ vượt qua rất nhỏ.



Bây giờ hắc giao muốn tới một nơi an toàn để độ kiếp.

Giao long chạy về phía núi rừng.

“Gấu ca, gấu ca, giúp ta.” Hắc giao nhìn thấy con gấu to lớn đen như mực, nước mắt rưng rưng, lại ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, chẳng lẽ con gấu mù này say chết rồi?

Nam Chi nhìn thấy Đại béo, lập tức hô: “Đại béo, Đại béo chúng ta đã trở lại.”

Gấu đen mở mắt, ợ một cái, nhìn hai vật nhỏ, lại nhìn lôi kiếp đang tiến đến ngày càng gần, nhìn về phía giao long, “Ngươi sắp độ kiếp.”

Giọng nói của hắn nhỏ nhẹ, đầy tiếc nuối, giống như bác sĩ đưa ra thông báo bệnh hiểm nghèo.

Hắc giao bật khóc, lôi kiếp tới sớm hơn nó nghĩ rất nhiều.

Tuy nó nói muốn trở thành thần long, nỗ lực tu luyện để độ kiếp, nhưng lôi kiếp tới sớm như vậy, nó rất sợ hãi, có dự cảm không lành.

Hắc giao hoàn toàn không tin bản thân có thể vượt qua lôi kiếp biến thành rồng, sau lôi kiếp nó sẽ chết.

Nam Chi kinh ngạc: “Nhị gầy không thể vượt qua lôi kiếp sao?”

Gấu đen nói: “Không thể, giao long hóa rồng nhất định sẽ kéo theo sóng thần lũ lụt, sẽ nhấn chìm rất nhiều thôn trang, thậm chí là cả một đất nước, gây ra rất nhiều thương vong, phần nhân quả này sẽ tính trên đầu giao long.”

Nam Chi nỗ lực lý giải, một hồi lâu mới nói:”Cho nên, Nhị gầy sẽ không thể trở thành một con rồng chân chính sao?”

Gấu đen: “Đúng vậy.”

Nam Chi rên rỉ, luôn cảm thấy có gì đó không đúng: “Là cố ý sao, tại sao lại phải dẫn tới thiên tai?”

Có phải quyền hạn nằm ở ban tổ chức?

Hắc giao cũng cảm thấy không công bằng, “Dựa vào cái gì chứ.”

Gấu đen chỉ nói: “Ngươi vốn là một con rắn, tu thành giao long đã là cực hạn rồi, ngươi sẽ không thể biến thành một con rồng thật sự.”

Hắc giao nhìn lôi kiếp đang ngày càng đến gần, trào nước mắt, “Ô ô ô, ta sắp chết rồi, tấm thân này sẽ hóa thành tro.”

Nam Chi nói: “Mau lấy pháp khí ra đi, nhất định có thể vượt qua được.”

Hắc giao bi ai nói: “Cho dù ta có vượt qua, thì cũng sẽ dẫn đến lũ lụt, con người bị nhấn chìm, sau đó ta sẽ bị nhân quả quấn thân, ta sẽ chết.”

Nam Chi cũng gãi đầu, hỏi Đại béo: “Đại béo, Đại béo, không có cách nào sao?”

Gấu đen lắc đầu: “Không có cách nào.”

Hắc giao: “Ô ô ô ô!”

Nam Chi lo lắng nhìn bầu trời, nhìn sấm sét đánh vào cơ thể hắc giao, thân thể hắc giao vặn vẹo đau đớn.

Cùng lúc đó, sóng biển đánh càng lúc càng lớn, gió biển thổi dữ dội, rít gào, nước biển tràn vào đất liền.

Hắc giao độ kiếp tức khắc cảm nhận được một cổ lực nặng nề đè xuống người mình.