Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 307: Sủng Thú (46)




Edit: Kim

Mấy ngụm nước miếng bắn ra khiến thanh kiếm ướt dầm dề, còn đang tí tách nhỏ giọt, không thể tưởng tượng được là trong miệng một con hổ chỉ to bằng một con mèo trưởng thành, lại có nhiều nước miếng đến thế.

Đừng nói là kiếm, trên tay Du Chiêu cũng bị phun mấy ngụm nước miếng, trong lòng hắn cảm thấy rất phức tạp!

Đặc biệt là khi nhìn thấy thanh kiếm kia thật sự không hút máu mình nữa, trong lòng Du Chiêu lại càng phức tạp.

Cảm thấy rất quá mức, nhưng con mẹ nó lại cảm thấy rất đúng!

Du Chiêu hỏi: “Nhổ nước miếng có tác dụng thật sao?”

Nam Chi nói: “Thanh kiếm này rất tà tính, nhưng tà tính rất sợ bẩn.”

Nam Chi đã từng là đồ đệ của đạo sĩ, cho nên vẫn biết được một số chuyện.

Nếu gặp phải chuyện tà tính gì, thì cứ mắng, mắng thật thô tục vào, có thể dơ bẩn bao nhiêu thì cứ mắng dơ bẩn bấy nhiêu!

Du Chiêu:……

Đây là biện pháp kỳ quái gì.

Nam Chi còn nói thêm: “Sau này nếu nó không nghe lời, ngươi cứ ngâm nó trong thùng nước tiểu.”

Du Chiêu sợ ngây người, “Ngâm trong thùng nước tiểu?”

Thanh kiếm nghe thấy thùng nước tiểu, run rẩy muốn thoát khỏi tay của Du Chiêu.

Người Bùi gia nghe thấy vậy, lập tức cảm thấy đồng cảm với thanh kiếm, đây là một món thần binh rất lợi hại, cho dù là tà kiếm, nhưng tốt xấu gì cũng là đồ tốt nha, nếu thật sự ngâm trong thùng nước tiểu, còn gì là uy nghiêm nữa.

Làm gì có ai kính sợ một thanh kiếm ngâm trong thùng nước tiểu đâu?

Du Chiêu nắm chặt lấy tà kiếm đang rung động, mắt thấy thanh kiếm sắp thoát ra, Du Chiêu không còn cách nào khác, la lớn: “Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ tiểu lên trên người ngươi.”

Tà kiếm:……

Một câu nói khiến tà kiếm sợ hãi, nó có linh khí, từ trong sự giết chóc và máu tươi mà sinh ra linh khí, đương nhiên không phải một tồn tại đứng về chính nghĩa.

Nhưng giờ phút này nghe thấy đối phương muốn tiểu lên người mình, thanh kiếm kinh ngạc, cảm thấy mình đã tồn tại lâu như vậy, cũng chưa từng gặp phải trường hợp này.

Nó từng phản phệ không ít chủ nhân, bọn họ cầu xin nó, căm hận nó, nhưng nó chưa bao giờ thèm để ý.

Thanh kiếm không cử động nữa, nhưng vẫn cảm giác được một cổ tức giận, nó bay lên, kéo theo Du Chiêu bay lên trời rồi rơi xuống đất.

“A, phốc……” Tà kiếm kéo Du Chiêu bay lên trời, rồi lại đột ngột rơi xuống, Du Chiêu trực tiếp ngã lộn nhào, mặt cắm xuống đất, lại gầm một tiếng bay lên trời, rồi lại rơi xuống.

Trong lòng Du Chiêu chỉ có một ý nghĩ, chết tiệt, chết tiệt, ta muốn về nhà, ta muốn về nhà!

Nam Chi nhìn Du Chiêu như đang chơi tàu lượn siêu tốc, thậm chí còn vỗ tay, cảm thấy Du Chiêu đang chơi rất vui vẻ.



Mọi người:……

“Oa……” Con ếch kêu lên một tiếng vang vọng, con ếch vàng to lớn nãy giờ vẫn bị phớt lờ, có lẽ nó cảm thấy mình bị phớt lờ cho nên vươn đầu lưỡi khổng lồ của mình ra, quăng về phía đám người.

Nam Chi lập tức bay lên, né tránh đầu lưỡi màu đỏ tươi, cô không muốn đánh nhau với con ếch khổng lồ này, nên trốn trên không trung.

Nhưng mà con ếch khổng lồ lại thích bắt những con vật bay trên không trung, chiếc lưỡi của nó liên tục tấn công Nam Chi.

Nam Chi nhớ đến video phổ cập giáo dục mình từng xem, biết ếch xanh thích ăn côn trùng bay, vì thế cô lập tức đáp xuống đất, trốn ra phía sau Du Chiêu.

Cô nhảy lên lưng Du Chiêu, móng vuốt nắm chặt lấy quần áo Du Chiêu, trong tay Du Chiêu có một thanh kiếm không chịu khống chế, bây giờ trên người còn đeo thêm một món trang sức, hai bên đều là địch.

Du Chiêu không còn cách nào khác, nói với tà kiếm: “Bây giờ ngươi giúp ta hợp sức giết yêu quái đi.”

Tà kiếm giả chết không nhúc nhích, hoàn toàn là một thanh kiếm vô dụng.

Nam Chi nói với Du Chiêu: “Ngươi đi tiểu đi.”

Du Chiêu:……

Hắn thật sự không muốn làm chuyện này, thật đấy!

Bởi vì Hổ Nữu mà phong cách mới trở nên có chút kỳ quái, hắn càng không thể tưởng tượng được là, tà kiếm vậy mà lại thật sự sợ thứ này.

Du Chiêu không thể không nói: “Ta thật sự đi tiểu đó nha.” Vừa nói, một tay khác đã bắt đầu cởi quần.

“Ong ong ong……” Tà kiếm chấn động, nó muốn thoát khỏi tay Du Chiêu, nhưng lại bị Du Chiêu nắm chặt, tà kiếm rất lợi hại, nhưng Du Chiêu lại một lòng muốn thu phục tà kiếm, cái loại cho dù ta có chết cũng quyết không buông tay này, thật sự đã khiến tà kiếm không thể thoát ra.

Thật ra tà kiếm muốn hút khô Du Chiêu, nhưng chỉ vừa mới hút, một lượng lớn nước bọt đã đổ xuống, thật sự cạn lời.

Nếu ngâm xuống nước tiểu, ngâm xuống phân, tà kiếm thật sự không chịu nổi.

Tà kiếm vô cùng tức giận, kéo theo Du Chiêu đâm về phía con ếch khổng lồ, uy lực rất lớn, đâm xuống từng nhát từng nhát.

Cũng không phải là Du Chiêu sử dụng kiếm pháp, mà là bị tà kiếm kéo theo, miễn cưỡng phát huy được một chút thực lực, nhưng vẫn uy lực kinh người.

Ít nhất trong mắt người Bùi gia, thanh kiếm này thật sự rất lợi hại.

Bùi Nghê Thường thấy người nhà nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, nàng nói: “Đây là đồ của người ta, chúng ta không thể cướp đồ của người khác được.”

Người Bùi gia:........

Thật đúng là khuỷu tay hướng ra ngoài, đồ tốt trong giới tu chân không nhiều, chỉ có thể cướp bóc, chỉ có chiếm đoạt.

Bùi gia có tài sản thâm hậu như vậy, những món đồ tốt này là từ đâu tới, tất nhiên là tìm tới cướp đoạt lấy rồi.

Nhưng bây giờ, cục cưng của Bùi gia lại muốn đưa đồ cho người khác.



Bùi Nghê Thường nói: “Các ngươi cũng thấy rồi còn gì, thanh kiếm kia rất tà khí, còn biết hút máu.”

Thập tứ không nhịn được nói: “Nếu đã tà tính như vậy, muội không sợ hắn sẽ bị thương sao.”

Bùi Nghê Thường nhìn về phía Du Chiêu trên không trung, chỉ một chiêu kiếm, dường như có thể càn quét hết Cửu Châu, cực kỳ uy vũ.

Bùi Nghê Thường không biết biểu cảm bây giờ của mình trông như thế nào, người Bùi gia nhìn thấy đều không nhịn được mà chà xát cánh tay, nổi da gà toàn thân.

Nếu Bùi Nghê Thường thật sự coi trọng tiểu tử thúi kia, đoán chừng Ngũ thúc sẽ tức chết.

Bây giờ Bùi Nghê Thường còn nhỏ như vậy.

Có lẽ Bùi Nghê Thường chỉ là đang ngưỡng mộ Du Chiêu đi, mà không phải thứ tình cảm kỳ quái kia.

Toàn thân Du Chiêu hoàn toàn mất khống chế, bị thanh kiếm điều khiển, những kiếm thuật đó Du Chiêu hoàn toàn không hiểu, đều là những chiêu thức và sức mạnh của tà kiếm.

Du Chiêu cảm nhận được một cổ sức mạnh cường đại, khiến người ta mê ly sôi trào nhiệt huyết.

Đặc biệt là nhìn thấy con ếch khổng lồ kia dần kiệt sức dưới sức mạnh của tà kiếm, ngã xuống một tiếng ầm vang.

“Thịch thịch thịch……”

Trái tim Du Chiêu đập kịch liệt, máu toàn thân nóng bừng, hắn nắm kiếm, giống như nắm cả thế giới trong tay.

“Đây là sức mạnh, là sức mạnh cường đại, ngươi có muốn không?”

Một giọng nói mơ hồ đầy mê hoặc vang lên trong lòng Du Chiêu.

Du Chiêu giật thót, “Ai đang nói chuyện?” Hắn cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, “Là ngươi đang nói chuyện sao?”

“Có được ta, sẽ có được sức mạnh cường đại.”

Đôi mắt Du Chiêu ngày càng đỏ lên, đỏ tươi tà ác, khiến khuôn mặt hắn trông vô cùng tà nịnh.

Nam Chi thấy vậy, nhảy dựng lên, phi phi phi nhổ thật nhiều nước bọt vào mặt Du Chiêu, trực tiếp rửa mặt cho Du Chiêu.

Người Bùi gia:.........

Du Chiêu từ trong trạng thái choáng váng tỉnh táo lại, chóp mũi truyền đến mùi nước bọt, hắn vô thức lau mặt, cảm thấy bất lực: “Hổ Nữu à!”

Nam Chi hỏi: “Ngươi tỉnh táo một chút chưa?”

Du Chiêu: “Ta vẫn luôn tỉnh táo.”

Nam Chi nhìn chằm chằm vào Du Chiêu, ừm một tiếng, có người say nào lại nói mình đang say đâu.

“Ầm vang……”

Một lực hút bao trùm lấy mọi người.