Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 305: Sủng Thú (44)




Edit: Kim

Tất cả mọi người đều bị bảo vật trước mắt mê hoặc, liều mạng nhét vào túi của mình, ngươi nhìn thấy, ta cũng nhìn thấy, không ai nhường ai, vậy phải làm sao bây giờ, chỉ có thể đánh thôi.

Tranh đoạt đồ đã không còn là chuyện đứng đắn nữa, nhất định phải đánh, chỉ cần có thể đánh bại một người, bản thân cũng có thể chiếm được nhiều hơn một chút.

Vì thế, mọi người bắt đầu cầm binh khí đánh nhau, bầu không khí trở nên nóng rực, mặt ai cũng lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

Bùi gia đã từng gặp được nhiều thứ tốt hơn, vì vậy cũng thận trọng không tiến lên tranh đồ, mà Du Chiêu lại đang nhìn chằm chằm vào tu sĩ mặc áo xanh lam.

Hắn chỉ muốn lấy được thanh kiếm đó, lấy được kiếm rồi nếu có thể lấy được thêm chút bảo vật chính là đã có lãi, vì thế, Du Chiêu cũng không tiến lên tranh đoạt bảo vật.

Người Bùi gia thấy Du Chiêu vậy mà lại có thể trầm ổn như thế, ấn tượng đối với hắn cũng tốt hơn một chút, đặc biệt là hắn còn cứu Bùi Nghê Thường, bọn họ không thể tưởng tượng được Bùi gia sẽ chấn động thế nào nếu Bùi Nghê Thường thật sự xảy ra chuyện.

Bùi Nghê Thường có thiên phú cực cao, chỉ cần không có chuyện ngoài ý muốn, tương lai Bùi Nghê Thường sẽ là một cường giả.

Nhưng Bùi gia sẽ không ngờ được là, người được kỳ vọng trở thành cường giả của gia tộc, trở thành trụ cột của gia tộc là Bùi Nghê Thường, lại nhập vào trong hậu cung của Du Chiêu, hơn nữa còn là một trong số những người trong hậu cung của Du Chiêu.

Bùi gia tất nhiên sẽ không đồng ý, nhưng Du Chiêu lại đột nhiên trở thành người mạnh nhất giới Tu tiên, là người duy nhất có thể phi thăng, người Bùi gia cũng chỉ có thể đồng ý.

Xem như là liên hôn đi.

Nhưng thực lực và tài sản của Bùi gia thật sự dày nặng, Du gia hoàn toàn không thể so được, có thể nói, trong hậu cung, Bùi Nghê Thường là người mạnh nhất trong số các nữ nhân, cũng là người có gia tộc có thực lực mạnh nhất.

Nhóm tử nữ đều coi Bùi Nghê Thường là người cầm đầu, Bùi Nghê Thường hại chết tiểu hổ, cũng là có rất nhiều người cùng làm.

Pháp luật không trừng phạt tất cả mọi người, dù Du Chiêu có tức giận cũng không thể giết nhiều người như vậy, hơn nữa bọn họ đều là nữ nhân.

Thôi thôi!

Hổ Nữu đã chết, nhưng hắn sẽ luôn giữ Hổ Nữu ở trong lòng, hắn cũng có thể tìm kiếm hồn phách của Hổ Nữu, một lần nữa hồi sinh Hổ Nữu.

Nhưng mà, Du Chiêu lại không tìm thấy hồn phách của Hổ Nữu, trừ một khối thân thể ra, mọi thứ khác đều biến mất giữa trời đất, điều này khiến Du Chiêu rất đau buồn.

Du Chiêu đem thi thể của Hổ Nữu đi chôn cất, nhưng thi thể của Phong Dực Thần Hổ là đồ tốt, bị người ta đào lên.

Toàn bộ cung điện vang lên tiếng giết chóc, máu bắn tung tóe, tràn ngập mùi máu tanh, ở lúc không ai phát hiện ra, từng sợi từng sợi tơ máu bay về phía thanh kiếm rỉ sét.

Tiếng gào thét giết chóc chấn động bầu trời, giữa tiếng động ầm ĩ như vậy, Nam Chi nép vào trong lòng Du Chiêu ngủ say không hề tỉnh lại.



Thi thoảng nhấc chân lên gãi gãi lỗ tai.

Chỉ cần giết thêm một người, là có thể bớt đi một người cạnh tranh, là có thể chiếm thêm một phần bảo bối, là của ta, là của ta, đều là của ta!

Dưới sự điều khiển của huyết sắc và lòng tham lam, tất cả mọi người đều đỏ mắt giết chóc, thậm chí còn có người giơ dao nhỏ chém về phía người Bùi gia, người Bùi gia thấy vậy, không nhịn được mà mắng, đúng là lòng tham vô đáy, đầu óc có vấn đề.

Kẻ hèn kém đến một chút đồ như vậy đã không thể nhịn được, còn đòi tu luyện cái rắm!

Đem mạng sống của mình đổ vào chút đồ như vậy, người Bùi gia cảm thấy mạng của mình quan trọng hơn nhiều so với đống bảo vật này.

Đặc biệt là không thể để Bùi Nghê Thường chết ở chỗ này.

Còn chưa nhặt lấy pháp khí, tới một người giết một người, vốn nhiều người như vậy, sau một hồi chém giết, chỉ còn lại ít ỏi mấy người.

Nếu lúc này dừng lại, mọi người có thể được chia không ít đồ, nhưng mà, giết đỏ cả mắt rồi, cảm thấy mình rất mạnh, cường giả thì nên có được rất nhiều đồ.

Đặc biệt là người đã chém giết đến cuối cùng, vô cùng bành trướng, cảm thấy bản thân mình rất mạnh, vô cùng mạnh, ánh mắt nhìn người Bùi gia còn mang theo một tia điên cuồng kỳ quái.

Bọn họ không tiếp tục đánh nữa mà bao vây lấy mấy người Bùi gia.

Bùi gia à, người Bùi gia chết trong tay bọn họ.

Bùi Nghê Thường rất hoảng sợ, lớn tiếng quát những người này: “Các ngươi làm gì vậy, đúng là làm càn, các ngươi có nhìn rõ chúng ta là ai không?”

Tu sĩ áo xanh lam liếm vết máu nơi khóe miệng, nhìn chằm chằm vào Bùi Nghê Thường, “Biết chứ, các ngươi là người Bùi gia, nghĩ đến việc có thể giết người Bùi gia, toàn thân ta đã run rẩy.”

“Đừng hiểu lầm nha, không phải sợ đến phát run đâu, mà là quá hưng phấn đấy, đời này có thể giết được một đệ tử Bùi gia, thật đáng giá.”

Người Bùi gia:........

Mẹ kiếp, thứ chó má này cũng chỉ dám ra tay ở đây, nếu là trước kia, bọn họ cũng chỉ dám hèn nhát làm theo như một con chó.

Có lẽ là vì vậy, mới khiến các tu sĩ hận Bùi gia như vậy, sự ghen ghét và thù hận đối với những người giàu có, giết được người Bùi gia có thể khiến người ta hưng phấn cỡ nào!

Du Chiêu:……

Hắn không nhịn được mà nhìn người Bùi gia, rốt cuộc thì Bùi gia là tồn tại thế nào trong giới Tu tiên, khiến các tu sĩ trở nên như vậy.

Một số tu sĩ nhìn Bùi Nghê Thường bằng ánh mắt ác ý khiến người ta sởn tóc gáy.

Là loại ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân, đặc biệt là khi Bùi Nghê Thường mới chỉ là một đứa trẻ chưa tới mười tuổi.



Mọi người dường như đã giải phóng tà ác trong lòng mình ra.

Bùi Nghê Thường không nhịn được mà trốn ra phía sau người thân, ánh mắt của những người này khiến nàng cảm thấy sợ hãi và ghê tởm.

Người Bùi gia cảm thấy những người này thật sự điên rồi, bọn họ không nghĩ tới việc nếu người Bùi gia chết, các ngươi còn sống, Bùi gia sẽ không tìm các ngươi tính sổ sao?

Thật sự là sống không được mà chết cũng chẳng xong.

Các ngươi tỉnh táo một chút đi!

“Đinh……”

Tiếng đao kiếm va chạm vào nhau, đây là tín hiệu, cả đại sảnh chỉ còn tiếng đánh nhau, Du Chiêu vừa ôm tiểu hổ, vừa phải đề phòng bị người khác đánh lén.

Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào tu sĩ mặc áo xanh lam, tu sĩ áo xanh lam cảm nhận được ánh mắt của Du Chiêu, thấy đối phương chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, khóe môi hiện lên một nụ cười.

Hắn ra tay với Du Chiêu, Du Chiêu nhìn thoáng qua hắn ta, xoay người chạy.

“Hắc……” Trong lòng tu sĩ áo xanh lam sinh ra tâm thái mèo vờn chuột, thảnh thơi nhìn Du Chiêu chạy trốn.

Du Chiêu muốn bố trí trận pháp, thực lực của tu sĩ áo xanh lam đoán chừng là đỉnh của cấp Trúc Cơ, công kích không hề yếu.

Mà Du Chiêu chỉ mới lên được Trúc Cơ không bao lâu, đối đầu với tu sĩ áo xanh lam cũng phải cố hết sức, chẳng mấy chốc trên người đã có vết thương.

“Tiểu súc sinh ngươi ôm là một con Phong Dực Thần Hổ đúng không, giết ngươi rồi, nó chính là của ta.”

Du Chiêu nói thẳng: “Ta chết, nó cũng sẽ chết theo.”

Tu sĩ áo xanh lam thản nhiên nói: “Chờ lúc ta bắt được ngươi rồi, giải khế ước là được.”

Du Chiêu mím chặt môi, xoay người chạy trốn khắp cung điện.

Nam Chi bị ôm chặt cảm thấy có chút khó chịu, cô mở mắt.

“Thình thịch……”

Du Chiêu nặng nề ngã xuống đất, nôn ra máu, bắn tung tóe khắp người Nam Chi.

Ngay sau đó, Nam Chi bị người ta nhấc lên, thân thể lơ lửng trên không, đập vào mắt Nam Chi là một đôi mắt điên cuồng.