Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 243




Edit: Kim

Trang Nghị từ chối khoản đầu tư của Cung Kiêu?

Nếu Cung Kiêu không thể đầu tư thành công, cô sẽ không có quyền nhúng tay vào bộ phim, ý định đá Trúc Sanh ra rất khó thực hiện.

Toàn thân Thang Tuyết đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, lấm tấm nhỏ giọt.

Cô không thể ép Trúc Sanh xuống được?

Trang Nghị vươn tay ra bắt tay với Cung Kiêu: “Cung tổng, quả thực là đã đủ tài chính rồi, có cơ hội lần sau chúng ta hợp tác.”

Cơ hội lần sau cũng tương đương với việc không có cơ hội.

Sắc mặt Cung Kiêu càng thêm cứng đờ, giống như một khối băng, đối diện với một người có tài, lại có thể kiếm tiền, Cung Kiêu cũng vẫn phải cho vài phần mặt mũi, “Lần sau nhất định phải hợp tác.”

Đến cả bản thân tôi cũng không biết lần sau là khi nào, Trang Nghị chửi thầm, trên mặt lại tỏ vẻ khiêm tốn nói: “Được, được, nhất định, lần sau nhất định.”

Cung Kiêu cũng biết đây là lời khách khí, xoay người đi rồi, sắc mặt càng thêm khó coi, hắn không ngờ bản thân đích thân mang tiền tới tìm Trang Nghị, nhưng Trang Nghị vẫn cự tuyệt như cũ.

Trên đời này còn có người không cần tiền, hơn nữa hắn cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện của đoàn làm phim, càng không muốn quản Trang Nghị.

Yêu cầu duy nhất là cho Thang Tuyết một vai diễn thích hợp, cũng không nhất định phải là vai chính, nhưng Trang Nghị lại từ chối đầu tư, khiến Cung Kiêu không biết, đối phương không chấp nhận đầu tư là vì có ý kiến với hắn, hay là vì có ý kiến với Thang Tuyết.

Nghĩ đến những chuyện trên mạng gần đây, có lẽ Trang Nghị không muốn có diễn viên gây tranh cãi tranh đoàn làm phim của mình.

Chẳng lẽ là vì nghe nói Thang Tuyết thích bá diễn, thích chỉ đạo thay đạo diễn?

Lấy quy tắc của Trang Nghị, suy đoán này rất có khả năng rất lớn, lúc ấy Trang Nghị nói, Thang Tuyết có thể đến thử vai.

Đến thử vai, quyền chủ động nằm trong tay Trang Nghị.

Trước đây khi gặp vấn đề, Cung Kiêu chỉ cần dùng tiền ném vào là được, nhưng bây giờ, gặp phải chuyện có dùng tiền cũng không thể giải quyết được, Cung Kiêu rất bực bội.

Đang lúc bực bội, lại nhìn thấy một người cao hơn chiều cao trung bình của đám đông, đang bế đứa trẻ, ừm, là Khương Tấn Ngôn…..

Chuyện không vui lẫn người mà hắn ghét đều xuất hiện.

Thang Tuyết đi theo phía sau Cung Kiêu, nhìn bóng lưng Cung Kiêu, nhất thời không dám lên tiếng.

Lòng cô cũng rất rối bời, quá nhiều chuyện nghẹn trong lòng, khiến cô vô cùng áp lực.



Cô không nhịn được mà nhìn về phía Trúc Sanh, Trúc Sanh nhạy bén cảm nhận được ánh mắt, cô nhìn qua, nhìn thấy một người đáng ghét, mũi cô nhăn lại, từ chiếc mũi nhỏ tinh xảo phát ra tiếng hừ.

Trong lòng lại thầm kêu gào, sẽ không phải chạy trốn nữa chứ, nhìn thấy Thang Tuyết đầy hận thù, nếu Thang Tuyết tham gia bộ phim này, có phải sẽ xảy ra chuyện cái tát lần trước, sau đó sẽ bị đuổi khỏi đoàn phim.

Trúc Sanh có thể cảm nhận được cảm xúc của nhân vật, có sự đồng cảm mạnh mẽ, đối với cảm xúc của người khác cô cũng dễ dàng có thể cảm nhận được, cô cảm thấy Thang Tuyết có địch ý với mình.

Rõ ràng trước kia bọn họ chưa từng gặp mặt, cũng không có ân oán gì, đối phương lại đang là tiểu hoa nổi tiếng, cô chỉ là diễn viên vai quần chúng, cách biệt như trời với đất, rốt cuộc là tại sao?

Khương Tấn Ngôn theo ánh mắt Trúc Sanh nhìn lại, nhìn thấy Thang Tuyết, môi giật giật, nhỏ giọng nói: “Cô yên tâm, phim của đạo diễn Trang sẽ không xảy ra chuyện giống trước đây đâu.”

Thời điểm hai người quay đầu nhìn lại, cơ thể Thang Tuyết lảo đảo một chút, một màn này dường như trùng lặp với cảnh tượng kiếp trước, bọn họ đứng cạnh nhau, cùng nhìn một người, có một loại kiêu ngạo khó tả.

Cô dường như lại biến thành một nữ diễn viên tuyến 18 hèn mọn vĩnh viễn không thể nổi tiếng, tuổi càng lớn, lại càng không thể bật lên được, vĩnh viễn không thể nổi tiếng.

Bọn họ trông giống một nhà ba người biết bao!

Bọn họ, bọn họ vẫn ở bên nhau.

Từng luồng ngạt thở như thủy triều dâng tới, khiến cô có cảm giác số mệnh vĩnh viễn không thể thay đổi được, liệu cô có trở về giống như kiếp trước?

“Thang Tuyết……” Người đại diện vội vàng đỡ Thang Tuyết, nói với Cung Kiêu đi đằng trước: “Cung tổng, Thang Tuyết trông có vẻ không thoải mái.”

Cung Kiêu dừng bước, bế Thang Tuyết lên xe, quan tâm hỏi: “Em làm sao vậy?”

Thang Tuyết lắc đầu: “Không sao, có thể là vì quá nóng.”

“Ông xã, không thành công sao?” Thang Tuyết hỏi.

Cung Kiêu thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Không thành công, anh cũng không tranh thủ vai diễn cho em được, nếu muốn tham gia, em phải đi thử vai.”

Cung Kiêu nói ra có chút xấu hổ, hắn chưa từng gặp phải chuyện khiến hắn mất mặt, thất bại như thế này bao giờ.

Thử vai!

Cũng không biết Trang Nghị có cần cô hay không, ngay đến khoản đầu tư của Cung Kiêu cũng cự tuyệt, rõ ràng là rất không cần cô.

Cô căn bản không phải nữ hoàng diễn xuất như trên mạng nói.

Bảo Thang Tuyết đi thử vai, cô không muốn, nhưng Thang Tuyết cần biết tình hình của hai người Khương Tấn Ngôn và Trúc Sanh, không biết Trang Nghị có bắt đầu sử dụng bọn họ hay không.



Thang Tuyết nói: “Em đi thử vai.” Cung Kiêu nhìn sắc mặt của vợ, “Sắc mặt của em nhìn không tốt lắm, thôi đi, vẫn còn rất nhiều cơ hội khác.”

Thang Tuyết nói: “Không sao, em có thể làm được, anh về trước đi, xếp hàng mất rất nhiều thời gian.”

Cung Kiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, làm hết sức, không thành công cũng không sao, cũng không phải chỉ có phim điện ảnh của hắn.”

Lần này bị cự tuyệt khiến lòng tự trọng của Cung Kiêu bị tổn thương.

Trang Nghị đúng là cục đá trong hầm cầu, vừa hôi hám vừa cứng ngắc.

Thang Tuyết xuống xe, nhìn chiếc siêu xe đi xa, cô lẩm bẩm: “Anh ấy trách tôi.”

Người đại diện nhìn bộ dạng yếu ớt của Thang Tuyết, an ủi nói: “Không thể nào, Cung tổng rất yêu cô.”

Thang Tuyết nói: “Tôi đi xếp hàng.”

Người đại diện nói: “Tôi đi thay cô, cô vào xe bật điều hòa đi, chờ tới lượt rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”

Thang Tuyết lắc đầu nói: “Không được, những người khác đều thành thật xếp hàng, tôi không thể gian lận như vậy, thái độ phải chân thành, tôi không thể làm như vậy.”

“Người trên mạng đều nói tôi đi đường tắt, càng không thể làm vậy được.”

Người đại diện chỉ có thể nói: “Nếu không thoải mái thì lập tức gọi tôi, không cần cứng rắn.”

Thang Tuyết thành thật đi xếp hàng, Khương Tấn Ngôn và Trúc Sanh thấy Thang Tuyết, đều không nhịn được mà thầm nói một tiếng đen đủi.

Mà những người khác nhìn thấy Thang Tuyết, sắc mặt đều có chút cảnh giác, đặc biệt là nữ diễn viên, nếu Thang Tuyết có được một vai diễn, cơ hội của bọn họ sẽ càng nhỏ.

Hừm, cạnh tranh khốc liệt quá.

Quá trình thử vai diễn ra rất nhanh, những người xếp hàng không ngừng tiến về phía trước, những người bước ra từ phòng thử vai đều tỏ ra thất vọng, kể cả một số người tương đối có thực lực.

Đến lượt Khương Tấn Ngôn và Trúc Sanh, bọn họ nhận được kịch bản, chỉ là một đoạn kịch bản nhỏ nói có mấy câu, muốn diễn thế nào hoàn toàn dựa vào sự nghiền ngẫm của diễn viên.

Nam Chi không gây tiếng động, ngoan ngoãn đứng một bên nhìn cha mẹ, hai người tiến vào trạng thái, cân nhắc.

Những người phía trước lần lượt được gọi vào, đến lượt Trúc Sanh, Khương Tấn Ngôn thì thầm: “Cô cố lên.”

Nam Chi: “Dì cố lên.”

“Được, tôi vào đây.” Trúc Sanh cười, mi mắt cong cong, có một loại cảm giác thuần tịnh, cô đẩy cửa bước vào.