Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 115: Độc Nữ (36)




Edit: Kim

Máu tươi trộn lẫn với nước miếng chảy ra ngoài khóe miệng, kéo thành những sợi tơ dài, cực kỳ đau đớn mà ho một tiếng.

Nàng ta nhìn Nam Chi, gian nan mà nói từng chữ: “Ta thật hối hận, đáng lẽ ta nên giết ngươi, giết ngươi.”

Chung Ly Sương biết bản thân mình sẽ chối chọi với người một nhà Phương Hành, nhưng nàng ta căn bản không để một đứa trẻ vào mắt.

Đứa nhỏ này ở trong mắt nàng ta, chỉ là một con súc sinh mà thôi, một con súc sinh dùng để đối phó với mấy người Phương Hành.

Nam Chi nói lời thấm thía: “Dì xấu xa, giết người là không đúng.”

“Phụt……” Chung Ly Sương nôn ra một búng máu, có lẫn cả cục máu.

“Ngươi nói giết người là không đúng, vậy ngươi đang làm gì, còn không phải muốn giết ta sao?” Chung Ly Sương chế nhạo, hơi thở yếu ớt như ngọn đèn treo trước gió.

Nam Chi lắc đầu, hai mắt mở to: “Ta sao có thể giết dì, ta muốn nhốt dì vào trong lồng sắt, không cho dì ăn cơm, để dì phải đi vệ sinh ngay trong lồng, để dì biết nhốt người vào trong lồng là không đúng, vô cùng khó chịu.”

“Phụt……” Chung Ly Sương lại bắt đầu nôn ra máu, Nam Chi không nhịn được mà lui về sau một bước, có chút sợ dì xấu xa phun máu làm bẩn giày mình.

Sao dì xấu xa lại thích nôn ra máu như vậy, cô mới nói một câu, dì xấu xa liền phun ra một ngụm máu, thật dọa người, Nam Chi không dám nói gì nữa.

Mọi người:……

Tất cả mọi người đều kinh sợ nhìn đứa trẻ mềm mại, da thịt trắng nõn này, đây nào phải một đứa trẻ, chỉ bằng một câu nói cũng có thể khiến người ta tức chết.

Đỗ Đan Liên thở ra một hơi thật dài, trên gương mặt mệt mỏi rốt cuộc cũng có chút tinh thần, nàng nhìn Chung Ly Sương cả người chảy máu đầm đìa, hơi thở mong manh, Chung Ly Sương hiện tại, chỉ còn một chút hơi tàn.

Thật tốt quá, thật tốt quá!

Trong lòng Đỗ Đan Liên cảm thấy thật vui vẻ vì được giải thoát, khoảng thời gian này thật sự quá thống khổ, quá tuyệt vọng.

Đỗ Đan Liên thầm hy vọng đứa trẻ có thể nói thêm hai câu, khiến cái tai họa Chung Ly Sương này tức chết đi.

Trẻ con có thể dùng khuôn mặt ngây thơ và trong sáng của chúng, để nói những lời khiến người ta tức chết.



Hiện tại giữa Đỗ Đan Liên và Chung Ly Sương đã không còn chút tình tỷ muội nào cả, Chung Ly Sương đã phá hỏng Tuyệt Tình Cung, không coi trọng tính mạng đệ tử Tuyệt Tình Cung.

Nam Chi quay đầu lại nhìn Đỗ Đan Liên, vội vàng hô: “Dì Liên, dì Liên, mau nhốt dì xấu xa vào trong lồng sắt đi.”

Đỗ Đan Liên:……

Ngươi nghiêm túc sao!

Nàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đứa trẻ, phát hiện đứa trẻ này đang thật sự nghiêm túc, có chút không biết nên khóc hay nên cười.

Đỗ Đan Liên nhìn Chung Ly Sương đang nỗ lực chống đỡ cơ thể ở bên kia, đột nhiên cười nói: “Được, dì Liên nghe ngươi.”

Đem Chung Ly Sương, cung chủ kiêu ngạo của Tuyệt Tình Cung, nhốt vào lồng trước mặt các đệ tử, loại nhục nhã này, loại lăng nhục này, Chung Ly Sương chịu không nổi.

E rằng không đến một ngày, tin tức sẽ lan truyền khắp giang hồ, Chung Ly Sương còn sống, nhưng chính là sống không bằng chết.

“Muốn giết cứ giết, nhục nhã người ta như vậy, ta có biến thành quỷ cũng không tha cho ngươi.” Khuôn mặt Chung Ly Sương vàng như nến, lộ ra dáng vẻ một ăn cả ngã về không, nàng ta giơ kiếm lên hướng về phía cổ mình.

Đan điền của nàng ta đã bị hủy, đời này không còn khả năng tu luyện nữa, cũng không thể hấp thu nội lực của người khác.

Nàng ta đã trở thành một phế nhân, còn bị nhét vào lồng sắp, bị người cười nhạo, trở thành kẻ đáng thương trong miệng người khác.

Sai lầm lớn nhất của nàng ta, đó chính là không đủ cường đại, không thể đem kẻ tổn thương mình dẫm xuống lòng bàn chân.

“Đang……” Thanh kiếm đã gần tới cổ Chung Ly Sương, lại bị một cục đá đẩy văng ra, nàng ta căn bản không đỡ được cổ lực này, thanh kiếm trong tay rơi xuống mặt đất.

Ngũ Thải đạo nhân đi tới, dùng chân chặt đứt tứ chi của Chung Ly Sương, lại đập vỡ cằm của Chung Ly Sương, ngăn ngừa việc nàng ta cắn lưỡi tự sát.

Cắn lưỡi không thể chết được, chính là máu tươi chảy ra, che kín yết hầu mà chết ngạt, hơn nữa miệng vết thương cũng cần phải thật lớn, chảy ra một lượng máu lớn, mới có thể che kín được yết hầu.

Ngũ Thải đạo nhân làm xong những việc này, cười tủm tỉm, hiền từ mà nói với Nam Chi: “Nếu ngươi muốn nàng ta sống, liền không để nàng ta chết, cũng phải phòng ngừa nàng ta tấn công ngươi, đảm bảo nàng ta không còn năng lực gây tổn thương đến ngươi.”

Nam Chi cái hiểu cái không nói: “Ta nghe sư phụ.” Cô nhìn dì xấu xa dưới mặt đất, “Dì không thể chết được, dì phải ngây ngốc ở trong lồng.”



“Hô hô……” Chung Ly Sương nằm trên mặt đất, cả người run rẩy, nhìn không trung, ánh mặt trời chói mắt, đâm vào mắt nàng ta mà chảy ra một tầng nước mắt, nàng ta nghiêng đầu, nước mắt theo khóe mắt lăn xuống.

Nhìn thấy Đỗ Đan Liên thật sự kêu người mang lồng sắt tới, cho dù Chung Ly Sương tâm đã như tro tàn, nhưng thời điểm thật sự nhìn thấy lồng sắt, nàng ta vẫn cảm thấy nổi giận cùng nhục nhã.

Cằm của nàng ta đã bị vỡ, không thể nói chuyện, dùng một loại ánh mắt bị phản bội, xen lẫn âm ngoan mà nhìn Đỗ Đan Liên.

Đỗ Đan Liên cảm nhận được ánh mắt nhìn tới mình, nàng ngồi xổm xuống, thay Chung Ly Sương sửa sang lại quần áo, “Cung chủ, đừng nhìn ta như vậy, trước kia, ta không thể ngăn cản ngươi tra tấn đứa trẻ.”

“Bây giờ, ta cũng không thể ngăn cản được bọn họ, vậy chỉ có thể nghe lời bọn họ, ngươi cảm thấy ta đang phản bội ngươi sao, loại người giống như ta, giống như ngọn cỏ lau mà lắc lư theo gió, không có cách nào phản kháng lại cơn gió, tồn tại cũng thật gian nan.”

“Cung chủ, ngươi cường đại như vậy, người cường đại như ngươi mới có thể cả ngày rối rắm vì nam nhân không yêu ngươi, nhưng những người như chúng ta, muốn sống đã thật khó khăn.”

“Cung chủ, nhiều tỷ muội như vậy, mà ngươi xuống tay không một chút chần chờ, trong mắt ngươi chỉ có báo thù, nhưng các tỷ muội cũng là sinh mệnh, ngươi căn bản không thèm để ý đến Tuyệt Tình Cung, không thèm để ý đến mạng của chúng ta.”

“Đáng tiếc, nam nhân kia cũng không yêu ngươi, phu thê bọn họ cùng nhau tới báo thù, bọn họ mới là một đôi, có thể vì đối phương mà đứng ra chắn đao kiếm.”

“Bọn họ là ngủ cùng một giường, trăm năm sau còn muốn hợp táng một chỗ, mà ngươi, vĩnh viễn chỉ có thể cô độc.”

“Nam nhân ngươi yêu ruồng bỏ ngươi, Tuyệt Tình Cung mà ngươi dựa vào cũng ruồng bỏ ngươi.”

“Cung chủ, ta biết ngươi hận quy củ của Tuyệt Tình Cung, chờ ta lên làm cung chủ Tuyệt Tình Cung rồi, ta sẽ sửa lại quy củ của Tuyệt Tình Cung, ta hy vọng các đệ tử của Tuyệt Tình Cung có thể một lòng trung thành, không phải tiếc nuối giống như ngươi.”

“Ta cảm thấy hẳn là nên sớm sửa lại quy củ của Tuyệt Tình Cung, quy củ hiện tại có chút mất nhân tính, Tuyệt Tình Cung cũng không thể lại có một cung chủ giống như ngươi.”

Chung Ly Sương: “Hô hô……”

Máu loãng theo khóe miệng chảy ra, đặc sệt, từng giọt lại từng giọt.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà nàng ta đã phải chịu đựng nhiều như vậy, mà những người khác lại có thể tốt đẹp, lại có được tương lai hạnh phúc, nàng ta không thể chấp nhận được.

Bọn họ đều là đệ tử của Tuyệt Tình Cung, đã là đệ tử của Tuyệt Tình Cung, đều phải đoạn tuyệt tình ái, không thể ở bên nam nhân.

Đỗ Đan Liên còn nói thêm: “Cung chủ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi, rốt cuộc đứa trẻ kia vẫn là quan tâm đến ngươi, không muốn mạng ngươi, chỉ là, phải trả lại những gì ngươi đã đối xử với đứa trẻ về cho ngươi mà thôi.”