[Xuyên Nhanh] 21 Bức Thư Không Có Hồi Kết!

Chương 96: Bại tướng. (49)




“ Hoàng thượng, có một số chuyện vi sư phải nói rõ với người. Vi sư không biết hoàng thượng đối với vị phi tử này có bao nhiêu hy vọng và yêu thích, ấy nhưng người trong chốn sâu dẫu có nên biết cách tàn nhẫn cũng chẳng thể thù hận đến thế. Người có thể cho ta già rồi hồ đồ, nhưng phi tử này của hoàng thượng vốn dĩ từ đầu không có thai tự, lại càng không thể có. Mạng này của y, vi sư có thể cứu, nhưng tâm địa đó ta lại cứu không được. ”

“ Lương hương là loại hoa dễ làm nhiễu loạn mạch tượng bình thường thành mạch tượng như người có hỷ, chỉ cần dùng trước ba ngày thì tức khắc mạch tượng bị nhiễu sẽ kéo dài hơn bình thường. Nhưng Lương Hương là loài hoa quý chỉ có ở dãy Ương Hưởng thuộc địa của Sa Quốc, nhiều năm qua Việt Quân Quốc và Sa quốc vẫn luôn đối đầu gay gắt, cớ sao Lâm phi lại có được dược liệu này? Thần không dám nhiều lời gây nghi kỵ, nhưng Lương Hương chỉ có thể đem nấu thành nước uống, nước này thanh vị khó ngửi, chỉ cần là người bình thường, cho dù không biết cũng sẽ biết tránh đi. ”

Bàn tay Bắc Chiến Dã nắm lại thành quyền, song ánh mắt hắn lại bình tĩnh hơn tất cả. Lâm Thời Nhan vẫn còn chìm trong hôn mê chưa tỉnh, hắn đứng đối diện với giường lớn bên kia, thời khắc này chằm chằm nhìn rõ cuối cùng vẫn là phất áo quay lưng đi.

Càn Long điện tấu chương gửi đến rất nhiều, hiện đã chất thành dãy. Bắc Chiến Dã ngồi trên long tọa, nhìn từng xấp tấu chương một nhưng ánh mắt hắn rõ ràng không phải nhìn những vật vô tri vô giác ấy.

Thương Lãm La, ngươi nghe cho rõ, cả đời này trẫm chỉ yêu một người, nàng ấy là A Nhan. Từ giờ trở đi chỉ cần nàng ấy có bất kỳ sây sát gì trẫm đều sẽ tính lên đầu ngươi. Nàng ấy bị xước một vết xước nhỏ trẫm sẽ khiến ngươi phải chịu đau đớn gấp trăm ngàn lần, nàng ấy nói ngươi không tốt, trẫm sẽ phanh thây xẻ thịt ngươi, phơi bày ngươi trước bàn dân thiên hạ. Vậy nên Thương Lãm La, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện cho nàng ấy không chịu bất kỳ tổn hại nào đi, bằng không ngươi chỉ có thể sống không bằng chết.

Hoàng thượng, ta muốn có một hài tự của riêng ta thôi.

Thần đã không còn gì, hiện tại thần chẳng muốn tranh giành điều gì với ai, người cũng không ngoại lệ.

Thời khắc này, tất cả những chuyện trong bốn năm qua mồn một trượt lại trong khẽ tay, Bắc Chiến Dã không thể ngăn trở chính bản thân mình nhìn rõ những đen trắng trong vòng bốn năm qua. Hắn sớm đã chẳng rõ đó chỉ là bốn năm quen biết, bốn năm ở cạnh, hay là đã cả cuộc đời của một người.

Hắn nhìn phượng tỷ đặt ngay ngắn bên cạnh những xấp tấu chương chất cao như núi kia song lại đánh mất chính bản thân mình.

Bởi vì cuộc đời này của Bắc Chiến Dã đã quá suôn sẻ, suôn sẻ đến mức không hiểu lòng người sầu bi, đến cả chính mình hắn còn không thấu thì lý nào lại biết được lại có cố nhân vì câu nói tùy hứng của hắn mà một kiếp khắc ghi?

Bên ngoài là ồn ã không tiếc mệt mỏi song Trường Xuân cung vẫn an ổn vô thanh vô sự, nơi này trước kia thế nào, hiện tại thế nào đều đã xa cách một trời mênh mông.

Thương Lãm La nên là người đức cao vọng trọng, được người người ngưỡng mộ nể phục, nàng lại càng nên là người có nhiều thể diện nhất, nhưng thể diện ấy của nàng đã đi đâu mất rồi?

Từ Ân cười rồi lại cười, chỉ có nụ cười ấy lạc lõng đến lạ. Bên cạnh chẳng có lấy một ai nhưng thế cờ trắng đen cứ thế hạ xuống, một quân đen hạ xuống lập thành vòng vây, quân trắng ở giữa sớm đã chẳng có đường lui.

Lư hương thoang thoảng trầm hương tạo cảm giác dễ chịu, Bắc Chiến Dã đứng cách một bức bình phong, từ nơi này có thể nhìn rõ cố nhân an tĩnh đánh cờ, nhưng đột nhiên nàng lại không đánh nữa, chỉ ngây ngốc nhìn thế cờ đã đặt từ sớm.

“ La Hy. ”

Rõ ràng có tiếng người gọi, song cố nhân vẫn không ngẩng đầu, cách một bức bình phong mỏng manh, giọng nói như hỏi vu vơ: “Hoàng thượng, đã không còn sớm, người lại có thời gian đến nơi ao tù nước đọng, nước trong cá đơn độc thì phải làm sao? ”

“ Những chuyện trước đây, nàng đừng nghĩ tới nữa. Nhiều năm như vậy trẫm ở nơi đỉnh cao không người đã hứng chịu đủ những toan tính rồi, hiện tại thật khó trẫm mới nhìn thấy được một người hợp lòng hợp ý, hoàng hậu lại nhẫn tâm đẩy nàng ấy xuống vực, trẫm có thể an lòng hay sao? ”

Từ Ân lại cười, “ Vậy nên hoàng thượng là đang muốn nói ta nên hạ mình đi cầu xin thái hậu cho nữ lang trong lòng người sống an ổn trong hậu cung, nên bình định bốn bề hậu cung, hay bởi vì ta là trung cung nên phải đến nước địch để đổi lấy sự an tâm cho nữ lang đó của người đây hoàng thượng? ”

“ A La, đó là thể diện của trẫm. ” Bắc Chiến Dã bước vào từng bước, lúc gần đối diện với cố nhân, nàng lại bất tri bất giác đứng dậy.

Từ Ân nhìn Bắc Chiến Dã, cái nhìn ấy chỉ có lạnh nhạt xa cách, đến một phần tình cảm và nhiệt huyết cũng chẳng còn, chỉ còn lạnh nhạt như nước ao lạnh đã vơi cạn sớm hôm. Cô nhìn hắn, lại nhìn chính mình, “ Hoàng thượng, thể diện của người là thể diện, còn ta thì không có sao!? ”

Tất cả ngạo nghễ và tự tin năm đó đã sớm chẳng còn, đóa mai xanh cho dù có ngạo nghễ đến đâu cũng thắng không nổi cái lạnh phương bắc, lạnh như vậy, đến lòng người cũng lạnh theo.

“ Tất cả nhưng hoài nghi năm đó đến tận bây giờ ta vẫn luôn nhìn rõ, hoàng thượng, hài nhi của ta mất, người lại cho rằng ta độc đoán giết chết nhi tử của mình, lúc đó ta thật muốn moi tim của mình ra để nhìn cho rõ rốt cuộc nó làm bằng gì mà lại tự tay giết đi nhi tử của mình đây? ” Dường như cố nhân đã sớm không thể chống đỡ nổi nữa, Từ Ân loạng choạng ngồi vào nơi cũ, tay bám lấy thành ghế đỡ chính bản thân mình, trong đôi mắt hoa đào sớm đã dâng trào đợt sương mai đỏ hoen, từng tấc da thịt chậm rãi run lên. Cô gượng gạo kéo lên nụ cười, nhìn chén trà thơm đối diện đã sớm nguội lạnh, trái tim cũng dần lạnh theo: “ Hoàng thượng, trà nguội rồi, thần thiếp đổi cho người chén mới. ”

Dứt lời, ly trà đối diện được người nâng lên, nước trà chậm rãi bị đổ xuống chậu lục mai đã héo, đến tận lúc trà cạn, ai cũng không nói thêm một lời. Chén trà trống đặt xuống bàn, bàn tay với lấy một chén trà sứ mới toanh, ấm đựng trà nóng rót xuống một chén đầy, hơi nước bốc lên một khoảng, giọng nói cố nhân như cũ an nhiên, Từ Ân ngước mắt nhìn Bắc Chiến Dã, đuôi mắt nheo lại thành vệt trăng mỏng: “ Hoàng thượng, hay người chơi với thần thiếp một ván cờ nhé? ”