“ Hoàng huynh, muội có nghe tại thị thành, hoàng huynh có một sủng phi nghiêng nước nghiêng thành, vậy liệu phi tử này của huynh có đẹp bằng một phần của hoàng hậu hay không? Từ lúc về tới bây giờ muội chỉ mải ở cạnh mẫu hậu mà quên mất đến chỗ hoàng huynh, hoàng tẩu hôm nay không tới sao? ” Mạn Đà vừa mỉm cười vừa nói, đáy mắt đong đầy ý cười hoàn toàn không lẫn vào một chút ý tứ dư thừa nào.
Lúc lời nàng vừa dứt, Bắc Chiến Dã hơi di chuyển tầm mắt đến hướng đoạn đường vừa đi. Ánh trăng leo lắt lúc sáng lúc tối trạm khắc thành bức tranh hai mảng rõ rệt, bên kia khúc cua có dáng hình nữ nhân từ trong bóng tối tiến vào.
Bắc Chiến Dã hơi nhếch khoé miệng: “ Không phải trung cung đã đến rồi sao? ”
Mạn Đà không giấu đi ánh mắt dò xét, vừa ngồi xuống lại đứng lên hành lễ: “ Hoàng tẩu, đã lâu ngày không gặp. ”
Từ Ân vận bạch y trắng, bước đi không có mấy phần vội vã, thong dong vô cùng, cũng đáp lễ lại, trước đó còn không quên thỉnh an thái hậu.
Lúc cô vừa ngồi xuống, ánh mắt Bắc Chiến Dã đã sắc lẻm nhìn đến cố nhân bên cạnh. Từ Ân vô cùng bình tĩnh, nhìn một lượt những món trên bàn, cũng không lập tức nhìn Mạn Đà, nhưng riêng Mạn Đà nàng lại không như vậy, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa chăm chú như ngắm nhìn bảo vật trước mắt nhưng không có cách nào nắm bắt được trong lòng bàn tay.
Nàng nhận rõ người trước mặt có điểm không giống như Thương Lãm La trước kia nàng từng biết. Thực ra Thương Lãm La vẫn luôn là người rất cứng đầu, ngạo nghễ, nàng tuyệt sẽ không vì bất kỳ kẻ gì mà nín nhịn nhún nhường, nhưng Mạn Đà biết rõ khoảng thời gian này cũng là khoảng thời gian Thương Lãm La yếu mềm nhất.
Nàng ta chỉ như cánh liễu mềm trước gió, nước đã mất, nhà đã tan, gia phụ không còn vận khí cũng không, đây cũng là thời điểm dễ dàng có thể lợi dụng nhất. Thương Lãm La chính là con cờ duy nhất có thể đánh đổ được Lâm Thời Nhan cũng như đánh đổ được Việt Quân vương - Bắc Chiến Dã.
Trong bữa ăn đoàn viên không nên nhắc chuyện buồn, lê nghĩa này ai cũng hiểu, thái hậu cùng Mạn Đà nói đến rất nhiều chuyện vui vẻ xảy ra gần đây, Bắc Chiến Dã cũng có hỏi Mạn Đà những chuyện ở Kim Ngạc thị, nhưng Từ Ân chỉ an ổn ngồi một chỗ, một lúc ngắn ngủi sẽ bổ sung một vài dáng điệu cho có, cũng không chăm chú lắm.
Thiện thực được bày lên gần hết, bàn tiệc đầy đủ vẹn tròn vô cùng, đâu đâu cũng là những món thiện cao lương mỹ vị, cả hương vị và màu sắc đều tốt vô cùng.
Đợi đến khi thiện được bày lên trọn đủ, Bắc Chiến Dã mới chậm rãi nhìn qua một lượt.
Thực ra trong hoàng cung chưa từng có tiền lệ công chúa cùng ngồi dùng bữa với hoàng thượng, nhưng đây cũng không coi là điều cấm kỵ gì cho cam, càng như vây lại càng thể hiện Bắc Chiến Dã đối với vị công chúa này coi trọng đến thế nào.
“ Trâm biết gần đây sức khỏe của trung cung không được tốt, khẩu vị cũng không khá hơn mấy phần, vậy thì những món này đừng ăn nữa. ” Bắc Chiến Dã hơi nhếch miệng cười, nụ cười vừa ẩn ý lại có chút thị uy rất rõ.
Con ngươi thái hậu hơi cứng lại, bàn tay đang chuẩn bị cầm đũa lên hơi dừng một chút, đuôi mắt đã hằn những nếp nhăn cũng theo đó nheo lại mấy phần, cái nhìn của bà thì dừng lại giữa không trung không khác với cái nhìn đầy những nghĩ suy ẩn ý của Bắc Chiến Dã.
Mỗi người đều chìm trong những tính toán của mình, Từ Ân hơi khựng người lại. Sắc mặt cô vốn đã ảm đạm hiện lại càng lạ lẫm hơn. Đôi mắt hoa đào như ánh lên đầy những suy nghĩ vấn vương, mà hiện tại nó đã đong đầy tầng sương mai mờ ảo.
Mạn Đà nhận thức ăn từ đũa gắp của nô tỳ hầu cận, sắc mặt nàng chẳng có lấy một chút biến chuyển khi nghe những lời kia của Bắc Chiến Dã, thậm chí còn bình tĩnh đưa lên miệng một viên sủi cảo hoa mai.
Cả không gian như ngưng đọng lại trong giây lát, nhất thời Từ Ân không nó gì, chỉ đưa đến trước mặt hắn cái nhìn đầy xa lạ, song dáng vẻ cô lại bình tĩnh vô cùng.
Tất cả những điều này đã nói rõ với Bắc Chiến Dã, bữa ăn này có hay không cũng không quan trọng.
Nhưng thái hậu lại không đơn giản như vậy, người sống trong nơi nước sau nhưng hoàng cung này làm sao có thể không nhìn ra ý tứ của Bắc Chiến Dã?
“ Hoàng đế nói vậy có nghĩa là chỉ để trung cung nhìn ai gia, hoàng đế và Mạn Đà dung bữa hay sao? Làm sao lại có thể như vậy? ” Giọng nói của thái hậu vô cùng dễ nghe, cũng không cảm nhận được chút uy áp nào, rõ ràng là lời tâm tình khuyên nhủ chứ chẳng phải lời trách móc gì.
Bắc Chiến Dã hơi cười nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Từ An giờ khắc này đang chất chứa vô vàn những ẩn nhẫn, giọng nói hắn như cũ thản nhiên vô cùng: “ Thái hậu hiểu sai ý trẫm rồi, trung cung khẩu vị không tốt, trẫm đặc biệt chuẩn bị cho trung cung những món nàng thích. ”
Dứt lời Bắc Chiến Dã hơi nghiêng đầu, nô tỳ gần xa đều hiểu ý bưng đồ lên. Chén sứ đĩa ngọc vô cùng kỳ công, lúc mùi hương ập đến Từ Ân cảm thấy tứ chi của mình đều đã bị chặn hết các mạch máu lại, vừa tê vừa ngứa lại không có cách nào phản kháng lại.
Bày biện lên duy chỉ có ba món: Chè trôi nước, bánh bách hoa và lạp thư mộng.
Tất cả đều được làm từ bột gạo nếp vừa dẻo vừa dai, hơn nữa mỗi món đều ngọt vô cùng, chỉ cần ngửi thôi cũng đủ khiến bản thân ngán ngẩm.
Những món này đều là những món Thương Lãm La không thích nhất, nàng có chút là người yêu chuộng cái ngọt nhưng tuyệt lại chẳng mấy khi đụng đến những món làm từ bột nếp và đỗ xanh.
Tuyệt nhiên những món này lại chẳng đơn giản như vậy, con ngươi thái hậu mỗi lúc một trầm xuống hơn, bà cũng chẳng động đũa đến mà chỉ chăm chăm nhìn Bắc Chiến Dã, đuôi mắt nheo lại thành ánh trăng khuyết, vừa tỉ mỉ vừa nhẫn nại muôn vàn những suy nghĩ trong đầu.
Bắc Chiến Dã hơi cười, hắn vén tay áo cầm lên chiếc thìa ngọc được đặt trong dĩa bên đựng chén chè trôi nước, động tác chậm rãi như hình ảnh phản chiếu trong đèn kéo quân, nụ cười vẫn giữ nguyên mà giọng nói hắn lại lãnh đạm vô cùng:“ Quan tâm này của trẫm, trung cung cũng đừng nên phụ lòng. ”
Nói rồi hắn múc lên một thìa đầy những nước đường, lại có cả một viên chè trôi nước, thả vào chén của Từ Ân, đôi mắt hắn liếc nhìn không có nổi một phần tình sâu ý nông, nghe ra chỉ có lời thị uy rõ ràng.
Trước khi ánh mắt chăm chú của hắn, thật lâu sau Từ Ân mới miễn cưỡng cầm thìa bên cạnh lên múc lấy viên chè trôi nước, nén lại cảm giác tê dại phản xạ, từng chút một nuốt viên chè trôi nước vào. Sắc mặt cô vốn không được tươi tắn nay lại vì nhẫn nhịn này mà nhợt nhạt cả đi, đôi mắt hoa đào lạc lõng đứng khựng lại giữa chén vừa dùng.
Bắc Chiến Dã lại cười, múc tiếp một viên chè trôi nước thả vào chén nàng, giọng điệu như tâm tình, nụ cười vẫn không đổi: “ Trung cung có thích không?
Thái hậu vẫn luôn khéo léo quan sát từng động tác của hắn, trong lòng thái hậu bắt đầu có chút nghi kỵ.
Từ Ân khẽ cắn môi dưới, bả vai hơi run lên miễn cưỡng bị áp lại: “ Thần thiếp đương nhiên thích. ”
“ Vậy sao? ” Nụ cười trên môi hắn đột nhiên tắt đi, dáng vẻ lãnh đạm, đôi mắt lại càng trầm lặng hơn, giọng nói cũng mang theo đầy những gai nhọn: “ Vậy thì trung cũng hãy ăn cho hết, những món này cũng không nhiều, đừng phụ lòng trẫm chuẩn bị. ”
“ Người đâu? Còn không mau giúp trung cung thêm thiện? ”
Lúc lời nói hắn vừa dứt, lập tức có nô tỳ bước đến đáp một tiếng, sau đó mỗi món đều thêm dần thêm dần cho đến hết, cả bữa thiện cũng mang sắc thái khác lạ vô cùng.
Sắc mặt thái hậu không tốt, một chút tâm tình vui vẻ của bản thân cũng vì đó tan thành tro bụi.
Bà hiểu rõ ý của Bắc Chiến Dã lần này là gì.
Thị uy?
Vì một Lâm phi nhỏ nhoi có đáng để hoàng đế đối đầu với thái hậu hay không, trong không khí mỗi ngày đều là những suy nghĩ khác nhau.
Chẳng qua lần này Bắc Chiến Dã lại đem trung cung ra làm vật dẫn mà thôi, còn vì đó khiến cho tâm trạng thái hậu tụt xuống tận cùng.
Chè trôi nước, bánh bách hoa và lạp thư mộng đều là những món ăn dính răng.
Môi anh đào của Từ Ân hơi nhếch lên, trong đôi mắt xoẹt qua một tia giễu cợt rất nhanh liền biến mất.
Ý này của Bắc Chiến Dã là muốn thái hậu hãy biết ý quản ít chuyện lại, cũng là muốn nói cho Thương Lãm La biết nên đối thế nào với chính mình để vừa lòng hắn.
Ý tứ này của Bắc Chiến Dã, thái hậu, ngươi đã nhận chưa?