Lúc đó bởi vì không có tình cảm của người đó nên mới cảm thấy người đó quan trọng, sau này bởi vì có rồi nên nhìn đâu cũng thanh điều ngẫu nhiên, cũng không còn trân trọng như trước nữa.
Bởi vì nghĩ rằng người đó sẽ mãi mãi ở bên, sẽ không vì những mệt nhọc mà bỏ đi, sẽ không vì sự bạc bẽo mà nguôi ngoai tình cảm, sẽ không vì tất cả những điều ấy mà dứt khoát quyết liệt, cũng sẽ không vì thế mà không trân trọng chính mình.
Những hy vọng và tin tưởng năm đó đều đã bị mệt nhọc chạm vào, đều đã hao mòn theo thời gian.
Nếu có thể một lần nữa quay lại, chúng ta sẽ đi cùng đến đâu?
“ Sau này dẫu có thể nào nàng cũng chỉ có thể đi cùng ta, ở cạnh ta, cùng ta già đi, vĩnh viễn không chia lìa. ”
“ Vĩnh viễn không chia lìa?”
“Vĩnh viễn không chia lìa.”
“Thần thiếp tin người. ”
“ Hoàng thượng, thần thiếp thật muốn moi tim mình ra để xem nó rốt cuộc làm bằng gì mới có thể giết chết con của chính mình đây? ”
Bắc Chiến Dã giật mình sau giấc mộng ngắn ngủi, dưới mắt hắn hằn quầng thâm rất rõ, trong con ngươi ấy đọng lại dấu rích thời gian dường như đã bị điều gì đó tàn nhẫn làm mai một đi.
Trịnh Sâm chờ hầu bên ngoài, phát giác hắn đã tỉnh mới bước vào, khom lưng cúi đầu: “ Hoàng thượng, người lại gặp ác mộng sao? Có cần nô tài đi gọi Giang thái y đến không? ”
Trong tay Bắc Chiến Dã nắm chặt lồng đựng châu chấu bằng vàng sợi, nhưng ánh mắt hắn lại nhìn đến chim én đang bị nhốt trong lồng ở bên kia, dần dần như ngợ ra điều gì đó thật lạ.
“ Nàng vẫn còn sống... ”
Bắc Chiến Dã đột nhiên mơ mơ hồ hồ nói chuyện, dường như tinh thần của hắn không tốt, đáy mắt sâu như hố đen không đáy làm Trịnh Sâm cảm thấy bất an.
Bảy ngày. Đã bảy ngày.
Kể từ ngày Trường Xuân cung cháy đến nay đã là ngày thứ bảy, cả Trường Xuân cùn lớn như vậy đều đã cháy thành tro, không còn một vật vẹn nguyên qua lửa lớn. Sau ngày hôm đó các y dường như thấy Bắc Chiến Dã lại như trước, hắn như chẳng quản gì, chỉ cho trùng tu Trường Xuân cung, sau đó một lời cũng chưa từng nhắc đến hoàng hậu một lời nào, nhưng rõ ràng mọi thứ đã đổi thay.
Trước giờ đều biết hắn trọng người tài, lại tham công tiếc việc, thường xuyên phê duyệt tấu chương đến tận khuya, nhưng dẫu sao cũng cần nghỉ ngơi, riêng những ngày này hắn đều đặn vẫn xem tấu chương như cũ nhưng ánh mắt đó thập phần bán đứng dáng vẻ như cũ kia.
Bắc Chiến Dã cứ như vậy suốt mấy ngày, đến ăn cũng không ăn, chỉ có ngồi như thế vẹn nguyên, xung quanh không giữ lấy đến một cung nhân để hầu hạ. Thái hậu sợ hoàng đế tổn hại sức khỏe, nhiều lần đến khuyên nhủ nhưng đều bị chặn ngoài cửa, cho đến cách đó hai ngày có người đến nói với Bắc Chiến Dã nguyên nhân của vụ cháy ở Trường Xuân cung kia là do Lâm phi cho người làm.
Đó là lần đầu tiên sau ngần ấy ngày Bắc Chiến Dã bước chân ra khỏi cánh cửa Dưỡng Tâm điện.
Nhưng nơi hắn đến lại chẳng phải Dương Vân cung đang nhốt cố nhân kia, mà lại đi đến nơi hậu viện sau Càn Long điện.
Trịnh Sâm còn nhớ rõ lúc đó hắn đứng trước một đống hoang tàn, nhìn mặt đất vẫn còn lửa cháy âm ỉ ở tận sâu bên trong, hắn nhìn thật lâu sau đó mới rời đi.
Sau đó dường như mệt quá, hắn thiếp đi khi trong tay vẫn nắm chặt lồng đựng châu chấu vàng sợi.
Nhưng giấc ngủ ấy của Bắc Chiến Dã chẳng tài nào kéo dài khi những ký ức tốt đẹp năm đó giờ phút này mãnh kiệt biến thành ác linh cắn xé Bắc Chiến Dã trong chính giấc mơ của hắn. Hình như đã rất lâu rồi Bắc Chiến Dã chưa từng chân chính nhìn Thương Lãm La thì phải.
Tại thời khắc này, khi những ký ức đó càng trở nên rõ ràng hơn, Bắc Chiến Dã lại nhớ tới, hình như nàng rất hận hắn thì phải.
Hận thì tốt, hận thì tốt.
Bởi vì hận nên cả kiếp này mới khắc ghi đậm sâu.
Bởi vì hận nên nàng mới phải sống tiếp.
Trong lòng Bắc Chiến Dã nhém lên một tia hy vọng mong manh như cánh hoa lê, hắn đột nhiên nghĩ tới, nếu bây giờ nàng hận hắn đến tận xương tủy thì tốt quá.
A La, trẫm vẫn luôn ở đây, chờ nàng quay lại báo thù, vậy nên nàng tuyệt đối đừng chết.
Lại sau đó, Bắc Chiến Dã bàng hoàng nhận ra hình như hắn đã quá độc ác, nàng lại quá nhẫn tâm. Giữa hai người bọn họ bị ngăn cách bởi một đại dương lớn, làm cách nào cũng không vượt qua được.
Không có cách nào vượt qua, cũng không ai dám thử bởi vì vậy mới lạc mất nhau.
Hắn nhìn chim én kia, một cỗ bi khống mạnh mẽ bộc phát, sau đó nhém vào tia hy vọng kia một bó đuốc lớn, một tia hy vọng ấy lại càng lớn thêm.
Thời khắc này Bắc Chiến Dã đột nhiên quả quyết nàng vẫn chưa chết.
A La rõ ràng biết nàng sẽ bị người hãm hại, vậy nên mới cho người gửi lồng chim én đên đây cho hắn, bởi vifnangf biết nên mới có thể tránh. Có thể tránh thì có thể sống.
Bởi vì Thương Lãm La nàng rất hận hắn, hận đến mức cả kiếp khắc ghi nên mới phải sống, nàng nhất định còn sống.
Nhưng Thương Lãm La thì có thể đi đâu? Nàng thì có thế đi đâu?
Bắc Chiến Dã nhìn chính mình.
Hắn còn ở đây thì nàng sẽ còn quay lại, sau đó Bắc Chiến Dã sẽ bắt được nàng, giữ được nàng ở bên cạnh, bù đắp cho nàng những thương tổn mà nàng đã phải gồng mình gánh chịu trong suốt những năm qua, nàng hận hắn cũng không sao.
Đối với Bắc Chiến Dã, như vậy đã mãn nguyện.