Một lần tâm ý động.
Cả đời một lần tâm ý động.
Giữa thiên hạ vẫn luôn có dòng dã sớm hôm, cũng có thâm tình nồng ý.
Bên ngoài có mưa phùn phủ hết hành lang dài rộng, trong lòng người là lạnh lẽo khôn nguôi. Lâm Hạ Đình ngồi trên ghế đá tròn, bàn trà đặt mấy chén trà quý nhưng lại chỉ hai chén rót đã vơi. Nàng nhìn quý nhân trước mắt, thầm có một chút đánh giá trong lòng.
Người này là chính cung hoàng hậu, cũng là người mà chủ thượng muốn nàng đưa về không một chút sây xước.
Lâm Hạ Đình sớm đã biết tài nữ nổi danh đại lục, nhan sắc tuyệt thế nhận trăm vàn ân sủng và chiếu cố của Cáp La Đế - tiên đế Mông Cổ, lại càng biết rõ chủ thượng nàng coi trọng người này đến cỡ nào.
Xung quanh chẳng có mấy a nô, ngoại trừ Dương Tịnh Dĩnh và nha hoàn thân cận của Lâm Hạ Đình ra thì cũng không còn ai. Ngày mưa như vậy sẽ chẳng ai lui tới nơi ao hồ lãnh lẽo này.
Lâm Hạ Đình nhìn một chút, cong khóe môi cười: “ Hoàng hậu quả có cái nhìn sâu rộng. Kiến Hương thực không biết nếu chủ thượng gặp lại người, tiếp sau sẽ là loạn thế gì đây? ”
“ Hồng nhan họa thủy, danh xưng này ta không ngại gánh. ” Từ Ân cười, đáy mắt trong veo không một gợn sóng.
“ Kiến Hương ta thực cũng không quan tâm đâu. Việc này chủ thượng giao phó cho ta, ta sẽ dốc lòng dốc sức mà làm. Sau đó ta và ngài ấy cũng không còn liên can nữa, giang sơn này thế nào cũng không đến lượt ta quản. ”
Dứt lời, Lâm Hạ Đình lấy từ ống tay áo ra một phong thư giấy mỏng manh, đẩy đến trước mặt bàn đá, cánh mi khép lại, chậm rãi đứng lên: “ Bốn này nữa người có thể đi, tất cả chủ thượng đã cho người sắp xếp, xe ngựa chờ bên ngoài bình thành, còn việc trong hoàng cung này, ta sẽ cho người một cái cớ hợp lệ. Gáo nước bẩn này đổ lên người ai cũng đã rõ ràng. ”
Nha hoàn mở một chiếc dù trắng mỏng, bước đi nữ nhân thong dong. Từ Ân nhìn bức thư, cánh môi nhếch lên mấy phần.
Dương Tịnh Dĩnh nhìn chủ tử mình, nàng cảm thấy hình như có một điều gì đó chầm chậm thay đổi từ lâu, cho dù có không phải là Bối Tuấn Nhị sắp xếp đi chăng nữa, nàng cũng sẽ có cách đưa chủ tử nàng rời khỏi nơi này, những việc này nàng sớm đã sắp xếp xong từ lâu rồi, nhưng hiện tại thế cờ đổi thay. Dương Tịnh Dĩnh vẫn sẽ giữ ý nghĩ của nàng, nhưng kế hoạch cũng theo đó rời đổi.
Trong chốn hồng trần vẫn còn lưu lại hình bóng của một thương lãm La chỉ hơn mười hai tuổi, năm đó nàng gặp gỡ Bắc Chiến Dã - thiếu niên lang của nàng. Tình cảm lúc đó giữa bọn họ ngây thơ trong trẻo, chưa bị mệt nhọc chạm vào. Ngày đó Thương Lãm La gặp lại Bắc Chiến Dã, trong mắt nàng chỉ có một mình hắn, ánh mắt chưa đầy tình cảm ấy và cuối cùng hắn đem phượng ấn giao lại vào tay nàng.
Bắc Chiến Dã là đế vương, đương nhiên có cả lục cung, lại tránh không nổi vận thói đa tình. Đối với Thương Lãm La, hắn thực sự có thật lòng, nhưng mà hắn chỉ có “ một lần tâm động ” khi hắn vừa bước được vài bước, về sau thì không. Còn Thương Lãm La thì cả đời chỉ có “ một lần.
Giữa hắn và nàng, chênh nhau hai chữ “ Cả đời. ”
Những năm đó ở cạnh Bắc Chiến Dã, Thương Lãm La vẫn luôn hoài niệm về hắn, không có mưu cầu tính kế, không làm chuyện ngươi lừa ta gạt; hắn và nàng càng lúc càng hiểu nhau, cùng nhau thương nhớ. Nàng nói: “ Thần thiếp thích nhất người nói ba chữ: Ta tin nàng. ”
Chỉ là hắn hoàn toàn không biết hắn đã thay đổi, dần dần hắn không còn ngọt ngào gọi nàng là “ A La ”, “ A La à ” mà chỉ gọi nàng là “ hoàng hậu ” là “ trung cung ”
Cũng chẳng biết từ lúc nào “ Ta ” ấy đã đổi thay theo vận dời.*
“Thuở trái đào ấu thơ đùa nghịch, đã cùng nhau khúc khích nói cười” cho đến “ Sống đến già cùng nhau hẹn ước. Nhưng nay chỉ chuốc oán sầu.”
.
Chiến giáp khoác lên người, từ trong đáy mắt của bậc chí tôn không có một chút vội vàng. Từ sau ngày đại điển đăng đế, quân đội của Trần Lãng vẫn luôn mai phục trong hoàng thành, mỗi nơi chốn đều ấn náu kỹ càng. Chì cần một đại thần không thuận ý, lập tức sẽ tiêu vong dưới tay hắn, đương nhiên đại đa số đại thần đều dốc lòng phò tá tân đế này.
Những tin tức này, Bối Tuấn Nhị vẫn luôn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Y rút đoản kiếm từ trong vỏ bọc quý giá, đuôi mắt hắn híp lại thành đường cong dài mỏng không nghe ra ý vị gì. Lê Thường tướng quân mặc áo giáp khắp người, từ bên ngoài bước vào, cẩn thận cúi người hành lễ theo tiết của võ tướng: “ Vương thượng, toàn quân đã sẵn sàng, bất kể khi nào cũng có thể bắt đầu hành quân. Ngoài ra quân đội bên ngoài đợi sẵn mai phục rìa Việt Quân quốc đã chuẩn bị tốt. ”
Y một chút cũng không quay người, áng mày hơi nhướng lên: “ Nói với đại quân, sáng ngày mai giờ dần xuất quân. ”
Sau đó, Bắc Chiến Dã mới hơi ngẩng đầu lên, trong mắt hiếm hoi phát ra một tia sáng trong đáy sâu: “ Kiến Hương ở Việt Quân quốc, nói nàng ta giữ cho tốt. A La bị thương tổn một vết, thỏa thuận này chính thức kết thúc. ”
“ Mạt tướng đã rõ. ” Nói rồi Lê Thường cúi người, tiến đến giao vào tay y một bức thư, “ Là thư gửi từ chỗ Thương hồng quân* ”
Bối Tuấn Nhị nhận thư, ánh mắt y chăm chú nhìn kỹ, một lúc sau mới quay lưng, giọng nói lạnh nhạt như cũ: “ Ngươi đi trước đi. ”
“ Mạt tướng cáo lui. ” Nói rồi Lê Thường ra ngoài, lúc vừa đến cửa lại đụng mặt nam nhân y ghét nhất.
Lập Huyễn nhướng áng mày, đuôi mắt câu lên nét cười như kiêu khích với Lê Thường, sau đó y phẩy quạt, bước mấy bước bước vào bên trong, lúc sau còn không quên quay lại xiếc xéo một cái.
Lúc ánh mắt Lê Thường và Lập Huyễn vừa chạm, giữa hai bọn họ như nổi lên một cỗ lực lượng cố đàn áp lẫn nhau cuối cùng vẫn là trong thế hòa hoãn rồi biến mất. Mành trướng lại rơi về vị trí cũ.
Lúc vào, Lập Huyễn lại thấy vị kia sớm đã ngồi trên long tọa, một thân áo giáp tử khí bức người. Nhưng y một chút cũng không vội vàng, bạch y trên người dao động, một thân dáng vẻ khiêu khích vô cùng, phe phẩy quạt lông công, nụ cười ngả ngớn: “ Vương thượng người chăm chú như vậy là đang đọc thư tình của mỹ nhân nào sao? ”
Bối Tuấn Nhị vẫn đọc, tận đến khi đến chữ cuối cùng hắn mới dừng lại, vừa gấp lại thư bỏ vào bao thư như cũ, vừa lãnh đạm nhìn Lập Huyễn: “ Ngươi có thời gian như vậy sao không tu dưỡng đạo đức cho tốt đi? Đến chỗ này của ta phá cái gì? ”
“ Ta có rất nhiều đạo đức. Bởi vì có đạo đức nên mới giúp vương thượng đây cứu được đệ đệ của người trong lòng ngài. ” Lập Huyễn lại cười, quạt lông vũ phe phẩy, y tự tiện ngồi vào một bàn ngay gần đó, cũng tiện tay rót trà cho mình.
Dường như Bối Tuấn Nhị không quan tâm điểm này lắm, bàn tay đặt trên bức thư ngay trên bàn, như che chở nó, giọng điệu so với lúc nãy nhẫn tâm đã có mấy phần hòa hoãn: “ Nàng ấy gửi thư cho ta. ”
“ Người lại chắc nữ lang đó đã thực quay đầu? Vương thượng ơi vương thượng, chẳng phải những năm qua người đều nhọc lòng đấy thôi, nhưng nữ lang đó đến một chút cũng không đáp lại ngươi. Bây giờ nói quay đầu là quay đầu? ” Lập Huyễn nheo mắt cười, thưởng một ngụm trà thơm.
“ Ta không cho phép ngươi nói nàng không tốt. ” Trong nháy mắt, đáy mắt Bối Tuấn Nhị vực thành một bức thành lạnh vô biên, trong lời nói rõ ràng có sự cảnh cáo, nhưng lại sau đó, y hòa hoãn lại: “ Mặc kệ ta đi, ta chỉ cần cứu nàng ra thôi. Giá nào cũng phải đem nàng trở về. ”
Lập Huyễn cười: “ Được, được, nữ lang của người, ta không dám nói nàng ta không tốt. ”
Sau câu nói đó, một cái cười lạnh toát ra từ tận sâu trong lòng Lập Huyễn.
Bối Tuấn Nhị có thể làm trời làm đất tại vì hắn có khả năng, mà cho dù hắn có thực không có, Lập Huyễn cũng có thể dùng thực lực của mình để cho hắn lại làm trời làm đất, ai cũng không thể ảnh hưởng tới hắn. Thương Lãm La đó cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua trước giờ Lập Huyễn đều chưa từng nghĩ đến Thương Lãm La đó lại có thể có đủ toan tính như vậy. Dùng thế đệm của mình khiến Trần Lãng đó dụng binh đến biên giới Việt Quân quốc mai phục, lại có thể ở trong hậu cung vạch trần Lâm Thời Nhan đó. Thậm chí còn có thể biết rõ thế thân đó hiện là Thuần Tần chính là Lâm Hạ Đình - Mặc danh Kiến Hương. Lợi dụng trưởng nữ của hoàng thái hậu Việt Quân quốc đó loại đi cái gai trong mắt là Triết Phi, dùng kế của thái hậu lật lại thu lợi về mình, đổ gáo nước bẩn lên cả Thi Tần, Triết phi và Lâm Thời Nhan, cuối cùng chụp lấy nữ lang đã mất của Khương Thưởng Thất nhằm gây nghi kỵ trong lòng vua thần, lại vừa lợi dụng thái hậu lấy lại được phượng ấn của hoàng hậu, quyền uy khôi phục.
Còn cả Bối Tuấn Nhị và Khang Hy đó, chỉ sợ từ sớm nữ lang đó đã nhìn rõ.
Cái mà nàng ta nhắm đến không chỉ đơn thuần là hậu vị, mà còn là khôi phục lại Mông Cổ như trước, hoặc thậm chí nuốt trọn cả Việt Quân quốc.