Chương 97: Ra khỏi Linh Cảnh
C97: Ra khỏi Linh Cảnh
Bầu trời Linh Cảnh lúc này bỗng phát ra tiếng chuông ngân liên hồi.
Cả đám người lúc này liền chú mục nhìn theo. Phía trên bầu trời lúc này bỗng xuất hiện 1 đầu thần long có màu trong suốt. Võ Văn giật mình, đó là thứ gì vậy?
Thần long khẽ ngâm lên 1 tiếng lớn vang vọng khắp Linh Cảnh. Sau đó nhanh chóng tách ra thành nhiều con rồng nhỏ với những kích thước khác biệt nhau. Các con rồng này nhanh chóng di chuyển bay về 4 phương 8 hướng khác nhau.
Trong đó có 2 con rồng có kích thước lớn nhất xộc thẳng về phía của Võ Văn và Tiểu Bạch.
Võ Văn giật mình, nhưng lại không cách nào tránh né. Con rồng trong suốt liền bay vào trong nội thể của Võ Văn sau đó liền tan đi mất. Tiểu Bạch cũng xảy ra chuyện tương tự.
Võ Văn ngỡ ngàng vội vàng nội thị cơ thể để kiểm tra, nhưng kiểm tra cả buổi trời cũng không phát hiện cơ thể của hắn có gì khác lạ. Kiểm tra cơ thể Tiểu Bạch cũng là như vậy.
Hắn nhíu mày, dường như cảm giác được cơ thể mình có chút khang khác. Nhưng lại không biết đó là gì.
......
Bóng mờ thí luyện tràng nhẹ nói:
“Đây là Linh Cảnh khí vận. Tùy theo chiến tích trong Linh Cảnh sẽ được ban thưởng phần khí vận tương ứng. Tiểu tử này chiến tích mạnh nhất liền được ban thưởng cao nhất.”
.......
Ngoại giới lúc này vang lên tiếng nghị sự:
“Linh Cảnh khí vận có lẻ lúc này đã được ban phát, ngươi biết không Linh Cảnh khí vận mặc dù không giúp tu vi tăng tiến nhưng chỉ cần sở hữu nhiều chút, có thể mở ra Cửu tự ẩn sâu trong cơ thể. Nói nó là thứ tốt nhất trong Linh Cảnh cũng không hề sai. Trên đời này thứ gì quý giá hơn Cửu Tự chứ.”
Tất nhiên những Tông môn có mặt ở đây chính là vì đợi chờ 1 kẻ có tư chất phù hợp với yêu cầu của bọn họ. Nếu có Cửu tự thích hợp thì lại càng tốt hơn.
......
“Thời gian đến rồi” Dương Tam Kha khẽ nói.
Linh Cảnh lúc này bỗng chợt xuất hiện 1 vết rách nhẹ bắt đầu trải dài ra.
Võ Văn lúc này thân hình giống như bị mất khống chế, khẽ giật mình nhìn thấy cơ thể mình đang bị hút đi lên bầu trời Linh Cảnh.
Cơ thể Võ Văn nhanh chóng rơi đập xuống nền đất. Hắn cảm thấy 1 hồi đau choáng váng. Mở mắt ra lúc này liền nhìn thấy có vô số ánh mắt đang nhìn hắn chăm chú. Không phải, không phải nhìn 1 mình hắn mà là nhìn bọn hắn.
Võ Văn nhìn quanh lúc này liền xuất hiện những khuôn mặt vô cùng quen thuộc, kể cả Dương Vân Nga cũng ở trong này.
Võ Văn nhẹ cười vẫy tay với nàng. Nhưng Dương Vân Nga lúc này giống như không nhìn thấy hắn. Khuôn mặt vô cùng lạnh nhạt, không một tia cảm xúc.
Võ Văn lại nhìn kỹ 1 lúc liền giật mình nhận ra, hắn vậy mà lại thoát ra khỏi Linh Cảnh rồi, đây là thành Cổ Loa.
Võ Văn vô cùng muộn phiền, hắn còn chưa kịp từ biệt Tôn Tiểu Bạch. Âm thầm thề khi nào mạnh hơn sẽ tìm cách quay lại tìm đệ ấy.
Dương Tam Kha lúc này đếm lại quân số liền vô cùng vui vẻ, những người mà hắn kỳ vọng đều an toàn trở về, nhất là Dương Vân Nga và Ngô Xương Văn đều rất là quan trọng với hắn.
Nhưng lúc này Dương Tam Kha nhìn đến 3 cái thân ảnh chợt có chút giật mình, đó chính là Võ Văn, Cao Bá Ngọc và một người nữa mà Võ Văn cũng không ngờ đến chính là Sùng Thiện Sĩ. Hắn ta vậy mà còn sống trở lại, tu vi còn đạt đến Võ Sư trung kỳ.
Cao Bá Ngọc lúc này tu vi cũng đã là Võ Sư hậu kỳ, nhìn thấy hắn thoát ra bình an, Võ Văn cũng thở ra.
Ánh mắt Võ Văn nheo mày nhìn Sùng Thiện Sĩ, gã này làm cách nào tu vi lại lao nhanh đến vậy.
Dương Tam Kha ngẩn ra, 3 cái kẻ này lúc chưa vào Linh Cảnh, 1 cái mới Võ Đồ hậu kỳ, 2 cái còn không có tu vị, ra khỏi Linh Cảnh liền biến thành Võ Sư Cực Chân, Võ Sư Hậu kỳ và Võ Sư Trung Kỳ rồi. Đây là tốc độ tu luyện gì?
Cực Chân và Vô Chân bình thường chính là không cách nào nhìn ra. Dương Tam Kha chỉ cảm giác Võ Văn tu vi mạnh hơn Võ Sư đỉnh phong thông thường nên phán đoán là Cực Chân. Lại không huyền niệm đến Vô chân.
Ngược lại với bên phía Tĩnh Hải quân, đám người phương Bắc Tôn Đại Càn lúc này đã hoảng loạn rồi.
Hắn nhìn quanh đi quẫn lại, kể cả trong vết nứt không gian, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lý Hiển đâu. Phương Bắc lúc này chỉ còn có 4 người đi ra. Tâm của hắn liền loạn như ma.
Tôn Đại Càn có chút không đợi được liền đi đến bên cạnh Triệu Khuông Dẫn dò hỏi:
“Khuông Dẫn, điện hạ đâu rồi?”
Triệu Khuông Dẫn lúc này có chút bực dọc, hắn làm hết mọi cách cũng không cách nào lấy được đồ vật trong quang đoàn còn lại. Phút cuối cùng hắn còn nhìn thấy quang đoàn biến mất, không biết là nó đi đâu. Nghe thấy Tôn Đại Càn hỏi, hắn liền khó chịu đáp:
“Ta không nhìn thấy hắn.”
Tôn Đại Càn nghe Triệu Khuông Dẫn trả lời hời hợt liền tức giận nói:
“Khuông Dẫn, điện hạ thân thể quý trọng, ngươi lại dám nói không biết người ở đâu, ngươi có chịu nỗi trách nhiệm.”
Triệu Khuông Dẫn lúc này khẽ hừ một tiếng nói:
“Hừ, cũng không phải là ta g·iết hắn, không cần phải đẩy trách nhiệm cho ta.”
"Ngươi” Tôn Đại Càn lúc này đã tức giận vô cùng. Đang muốn phát tát, khí thế Đan Cảnh cường giả muốn bùng phát ra ngoài.
Thì bỗng nhiên lúc này Tôn Đại Càn cảm thấy rùng mình, hắn cảm giác có 1 cặp mắt đang nhìn chằm chằm hắn làm lông tơ cả người hắn dựng đứng.
Tôn Đại Càn run rẩy quay đầu nhìn lại liền phát hiện ra ánh mắt đó lại là của Binh Gia Tôn Tĩnh. Triệu Khuông Dẫn lúc này liền mang theo 2 cái tỷ muội đứng ra phía sau lưng của Tôn Tĩnh.
Tôn Đại Càn lúc này há miệng. Biết được Tôn Tĩnh chính là chống lưng của Triệu Khuông Dẫn, có cho hắn thêm 10 cái lá gan hắn cũng không dám gây sự nữa.
Tôn Đại Càn lúc này lại quay sang Âm Cơ muốn dò hỏi. Đã nhìn thấy Âm Cơ lúc này cũng đã đứng sau lưng của Độc môn Lãnh Thanh Thu.
Tôn Đại Càn trợn mắt lúc này mới nhớ ra, họ của Âm Cơ hình như chính là họ Lãnh. Trong lòng lão lúc này chợt mát. Trong thoáng chốc bên phía phương Bắc đã không còn một ai đứng chung với lão.
Ánh mắt của Võ Văn lúc này đảo lên đài cao trông thấy có rất nhiều thân ảnh đang ngồi chiễm chệ, mỗi người bọn họ đều tán phát ra khí tức vô cùng to lớn, làm Võ Văn chỉ nhìn qua 1 chút liền cảm thấy một hồi tim đập chân run. Những người này so với Mãng Giao và Thanh Loan còn mạnh hơn rất nhiều.
Nhìn 1 vòng Võ Văn chợt dừng mắt ở 1 cái thanh niên trẻ tuổi khuôn mặt vô cùng cao ngạo. Hắn giật mình tự hỏi tại sao kẻ này lại nhìn quen mắt đến vậy?
Đúng lúc này thanh niên trẻ tuổi cũng chú ý thấy Võ Văn. Giống như vô cùng bất ngờ hắn khẽ ‘A’ lên một tiếng, thân hình như thiễm điện bật người rơi xuống trước mặt Võ Văn.
Võ Văn giật mình, kẻ này nhanh quá vậy. Hắn đảo mắt qua liền kinh ngạc. Người thanh niên này lại là Đại Tông Sư Cực Chân. Đây tuyệt đối là thiên tài.
Người thanh niên nhìn chăm chú Võ Văn mở miệng cười nhạt nói:
“A Sinh, đã lâu rồi không gặp.”
Võ Văn giật mình, một luồng ký ức ngay lập tức nổ ra trong đầu hắn. Võ Văn đã nhận ra kẻ này là ai, khẽ nhíu mày nói:
“Là ngươi sao, Hoàng Cửu Long?”
Thanh niên trẻ khẽ cười nhạt sau đó lạnh lùng nói:
“Cái họ đó ta đã bỏ qua từ rất lâu rồi, bây giờ tên của ta là Độc Cô Cửu Long.”
Võ Văn liền khó chịu nhớ lại 1 đoạn ký ức đã xảy ra 7 năm trước.