Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 95: Bí pháp kinh khủng, Tôn Tiểu Bạch




Chương 95: Bí pháp kinh khủng, Tôn Tiểu Bạch

C95: Bí pháp kinh khủng, Tôn Tiểu Bạch

Độc Cô Thiên Phong nhìn khuôn mặt cao ngạo của đệ tử mình mỉm cười nói:

"Cửu Long, phải chăng được trở về quê hương lần này liền cảm thấy phấn khích.”

Tên thanh niên trẻ tuổi bên cạnh Độc Cô Thiên Phong mở miệng cao ngạo nói:

"Sư tôn, ta thật lòng không muốn quay trở lại nơi khỉ ho cò gáy này, nơi đây vẫn buồn chán như vậy. Ta chỉ là có chút hoài niệm, không biết người huynh đệ kia của ta, lúc này như thế nào.”

Độc Cô Thiên Phong nghe qua liền cười nói:

"Ngươi nói, chính là tên tiểu tử bất tranh khí kia.” Trong đầu Độc Cô Thiên Phong liền nhớ lại 1 số chuyện lúc ban đầu hắn thu nhận người đệ tử này.

Gã thanh niên khẽ cười nhạt nói: “Không sai.”

Nữ tử người như đao tước ở bên kia cũng mở miệng hỏi phụ thân nàng:

“Phụ thân, nơi linh khí bạc nhược như thế này, làm sao đản sinh ra 1 hạt giống tu luyện tốt được, sợ rằng lần này cha con chúng ta lại uống công 1 chuyến rồi.”

Người nam nhân trung niên gọi là Cuồng Đao nhìn nữ nhi của hắn, 1 bộ giống như rèn sắt không thành thép nói:

“Sương nhi, không thể khinh thường thiên tài trong thiên hạ.”

Nữ nhân một bộ không cho là đúng khó chịu nói: “Vâng, nữ nhi đã biết.”

Rất rõ ràng, tam môn cửu giáo lần này đến chính là để mời chào đệ tử.

.......



Võ Văn không hề có ý động, nhưng thân xác Mãng Giao trong chớp mắt liền rơi ra bên ngoài. Hắn giật mình, đây là chuyện gì xảy ra vậy.

Liền nhìn thấy thanh tàn cung ở trên tay hắn lúc này động. Nó nhanh chóng di chuyển lên thân xác Mãng Giao. Võ Văn trợn tròn mắt, nó tính làm gì vậy? Mãng Giao này là do tàn cung chủ động gọi ra sao?

Võ Văn nhìn thấy dây cung khẽ rung động kịch liệt, theo dây cung cử động trên người Mãng Giao như có một thứ gì đó đang bị rút ra. Võ Văn không dám rời mắt.

Hắn nhìn thấy thứ bị rút ra có chút trong suốt, đồ vật này chạy dọc cơ thể Mãng Giao. Võ Văn liền ngẩn người nhận ra, đây lại là gân Mãng.

Sau đó dưới ánh mắt của Võ Văn, gân Mãng dần dung nhập vào dây cung. Giống như đang bị dây cung cắn nuốt.

Sau 1 lúc gân Mãng bị tiêu hóa sạch sẽ. Dây cung sau đó liền nhìn sáng hơn 1 điểm, mặc dù hiện tại vẫn còn rất là xơ xác, nhưng rõ ràng đã có thần vận hơn hẳn.

Võ Văn ngạc nhiên, cung tên này chẳng lẻ dây cung vốn làm từ gân Mãng. Nhưng sau đó Võ Văn lại lắc đầu. Con rắn này đã tiến hóa gần trở thành Giao. Mà gân của nó còn không đủ để tu bổ dây cung.

Hắn có 1 cái suy nghĩ điên cuồng, chẳng lẻ dây cung này vốn làm từ gân của con sinh vật thần thoại kia. Sau đó khẽ lắc đầu.

Lại nhìn đến cung tên, khuôn mặt Võ Văn có chút đắng chát, trước đó hắn dùng hết sức chỉ có thể kéo ra nửa cái hành trình. Hiện tại sợ rằng dùng hết sức cũng không kéo ra nỗi 1 tấc.

Nhưng sau đó lại thầm nói bản thân ngu ngốc, hắn còn có cơ hội mạnh hơn. Đến lúc đó liền có thể 1 lần nữa kéo ra cung tên.

Tàn cung sau khi ăn 1 bữa no nê liền lần nữa bay vào trong đan điền của Võ Văn, ngụ ở giữa đan điền. Lôi trúc lúc này nhìn thấy tàn cung lại càng thêm sợ hãi, e dè tránh vội qua 1 bên.

Lúc này giọng nam nhân tóc hoàng kim nhẹ nhắc nhở hắn:

“Tiểu tử, mau nuốt tâm Mãng, nhớ là phải nuốt sống, yêu thú tu luyện đến Đan Cảnh, đều có thể thức tỉnh 1 môn bí pháp, nhanh đi, để lâu, ấn ký bí pháp liền sẽ tiêu tán.”

Võ Văn nghe thấy vậy liền kinh hãi, ăn sống tâm rắn. Hắn sống 2 đời người rồi, lại chưa bao giờ ăn qua tim rắn, mà lại còn sống. Nghe qua liền cảm thấy nhợn đến kinh khủng. Đang muốn mở miệng từ chối. Liền cảm giác được 1 luồng áp lực kinh khủng ép đến.

Hắn biết nếu bản thân không chủ động ăn liền sẽ bị ép ăn cho bằng được. Khuôn mặt hắn hiện vẻ khó xử. Liệt thiên liền xuất hiện ở trên tay.



Ngay sau khí làm một số động tác cắt chém. Một quả tim đỏ rực phát ra mùi tanh tưởi buồn nôn lúc này đang ở trên tay hắn. Trên quả tim lúc này có 1 cái lỗ máu. Võ Văn nhận ra, đầu rắn này đã mở ra 1 khiếu tâm.

Khuôn mặt hắn hiện ra vẻ đắng chát, dưới dâm uy của luồng áp lực kia, khổ sở nhét tim rắn vào mồm.

Nhưng tim rắn vào miệng giống như nhuận đường, liền dần tan chảy vào trong thanh quản, dễ dàng chui xuống dạ dày. Cảm nhận hương vị của nó, Võ Văn liền cảm thấy thứ này cũng không tệ lắm, mắt khẽ sáng.

Lúc này trong bụng của Võ Văn, một luồng lực lượng bỗng nhiên sôi trào. Cả người Võ Văn trở nên nóng bừng bừng, giống như bị thiêu đốt. Võ Văn giật mình, vội vàng vận Dương Quyết khống chế.

Sau một lúc, trạng thái Võ Văn dần bình ổn. Nơi tâm của Võ Văn lúc này 2 cái lỗ máu liền đập liên hồi. Linh đài ngay lập tức liền thu nhập 1 luồng bí pháp hiện ra. Võ Văn khẽ lẩm bẩm:

“Ẩn Tử Môn Pháp”. Võ Văn nhắm mắt trầm tư, dần đắm chìm vào trong pháp quyết.

Một lúc sau, Võ Văn mở mắt ra. Khuôn mặt liền hiện ra vẻ mừng muốn điên rồi. Pháp môn này của Mãng Giao không nghĩ đến lại có thể giúp Võ Văn ẩn đi yếu điểm của mình. Chuyển sang 1 bộ phận khác.

Yếu điểm của Đan Cảnh võ giả là gì. Chính là 2 bộ phận đầu và tim. Pháp môn này có thể giúp Võ Văn chuyển dịch 1 trong 2 bộ phận này trở thành không phải Tử Môn. Còn yếu điểm sau đó ở đâu, trừ Võ Văn ra chỉ có kẻ cũng tu luyện công pháp đặc dị mới có thể nhìn ra được.

Võ Văn có chút hiểu ra, tại sao Mãng Giao lại có thể biến Nghịch Lân của mình không còn là yếu điểm. Thì ra là do bí pháp này.

Lúc này bỗng nhiên một cái thân ảnh màu trắng khổng lồ bay đến xuất hiện trong tầm mắt. Võ Văn liền nhận ra đó chính là Bạch Viên, miệng hắn khẽ cười. Bạch Viên lúc này đã trở về bộ dáng to lớn lúc ban đầu.

Qua chuyện này xảy ra, Bạch Viên đối với hắn chính là huynh đệ sinh tử chi giao. Không có Bạch Viên có lẻ hắn đã mệnh tang hoàng tuyền. Ân tình này không cách nào có thể nói bằng lời.

Bạch Viên nhìn thấy Võ Văn cũng vui vẻ. Nó khẽ gãi đầu. Sau đó không biết bằng cách nào liền chầm chậm mở miệng nói:

“Ngươi...ngươi...không...sao...chứ?”

Võ Văn giật mình, không nghĩ đến Bạch Viên lại có thể nói ngôn ngữ nhân tộc liền ngạc nhiên cười hỏi:

“Ngươi có thể nói ngôn ngữ nhân tộc sao?”



Bạch Viên một bộ chất phác nói:

“Ta...khi...nãy...xuất...hiện...một...số...ký...ức...bây...giờ...liền...có...thể...nói...chuyện”

Lời nói càng lúc càng có phần thông thạo. Võ Văn đứng lên cười nói:

“Ngươi niên linh là bao nhiêu?”

Bạch Viên gãi đầu ngây ngô nói:

“Ta...niên...linh là 15 tuổi.”

Võ Văn giật mình, không nghĩ đến con khỉ này lại trẻ tuổi đến vậy. Nếu tính tuổi thọ xem thiên tài, Đinh Bộ Lĩnh có xách giày cho Bạch Viên cũng là không xứng.

Võ Văn cười nói:

“Ta niên linh lớn hơn ngươi nhiều, từ giờ ta là đại ca, ngươi là nhị đệ, chúng ta huynh đệ sinh tử, có sống cùng sống, có c·hết liền cùng c·hết.” Lời nói của Võ Văn lúc này không hề tùy tiện, mà thật sự vô cùng chân thành.

Bạch Viên dường như cũng cảm nhận được tâm ý của Võ Văn liền nhếch miệng cười đáp:

“Vâng đại ca.”

Võ Văn khẽ cười hỏi:

“Ngươi có tên không?”

Bạch Viên khẽ lắc đầu, từ lúc nó sinh ra, có ý thức liền sống với đàn khỉ, cũng không biết phụ mẫu của nó là ai? Tên là gì càng không biết.

Võ Văn khẽ cười sau đó nói:

“Huynh trưởng xem như cha, ta sẽ đặt tên cho ngươi, từ giờ ngươi tên là Tôn Tiểu Bạch.”

Bạch Viên nghe thấy cái tên này liền tỏ ra vô cùng vui vẻ, 1 bộ rất thích cái tên này. Liên tục đập ngực thống khoái, huýt sáo vang trời.