Chương 65: Tia hy vọng cuối cùng của Triệu Khuông Dẫn
C65: Tia hy vọng cuối cùng của Triệu Khuông Dẫn
Âm Cơ nghe thấy điện hạ dùng qua Sinh mệnh lưu ly chi tinh liền trợn mắt. Sau có thể, điện hạ mạnh mẽ đến cỡ nào, sao có thể m·ất m·ạng. Nàng nhìn trân trối vào cổ thanh niên xem thử có nghe lầm hay không?
Liền nhìn thấy nơi đó mặt dây chuyền đã vỡ nát. Tâm liền bàng hoàng. Bức tường trong lòng nàng dường như có chút nứt ra.
Thanh niên lúc này mới nhìn quanh dường như chưa hiểu chuyện gì. Ngay tức khắc liền được Âm Cơ tường thuật lại.
Thanh niên nhìn đám người Ngô Xương Văn, lại nghĩ đến Võ Văn, ánh mắt hiện tia sát ý, nhẹ nói với Triệu Khuông Dẫn:
“Nguyên Lãng, chỉ là 1 cái nữ nhân thôi, trở về ta liền đưa ngươi mấy cái nhan sắc, tư chất cao hơn thế này, liền buông nàng ra đi, g·iết hết toàn bộ bọn chúng cho ta.”
Cả đám người Ngô Xương Văn tâm đánh bộp. Lúc nhìn thấy thanh niên mặc hoàng bào xuất hiện, cả đám người liền đơ như tượng, không dám cử động. Kinh lịch quá khứ làm cả bọn mất khả năng phản kháng.
Triệu Khuông Dẫn lúc này, ánh mắt không một tia cảm xúc nhìn chòng chọc thanh niên mặc hoàng bào, lạnh như băng nói:
“Lý Hiển, ta nể tình ngươi là Thái tử Nam Đường liền gọi ngươi 1 tiếng Điện Hạ. Ta là người Hậu Tấn, vốn với ngươi không phải quân thần. Không cần ra lệnh cho ta.”
Thanh niên tức giận khẽ chỉ vào mặt Triệu Khuông Dẫn:
“Ngươi...”
Âm Cơ nghe thấy lời này, liền nghĩ đến con hoàng long trên đầu Triệu Khuông Dẫn khi nãy.
Lúc này không khí chợt vang lên tiếng xé gió kịch liệt, một cái thân ảnh đạp không xông đến, hắn một thân áo trắng, mặt như quan ngọc. Chính là Đinh Bộ Lĩnh.
Đinh Bộ Lĩnh nhìn thấy Triệu Khuông Dẫn liền vô cùng vui mừng. Nhưng đến gần hắn liền cảm giác không khí có chút kỳ quặc.
Cả đám người 2 bên đều trân trối nhìn nhau. Ngô Xương Văn nhìn thấy Đinh Bộ Lĩnh xuất hiện liền vui vẻ, cứu binh. Hắn trực giác rất nhạy. Hắn lúc này liền cảm giác được thanh niên mặc hoàng bào rất yếu. Không biết là chuyện gì.
Lại nghĩ đến thanh niên mặc hoàng bào này trước đó t·ruy s·át Võ Văn. Toàn thân không tự chủ được liền run lên bần bật. Tự trấn an bản thân, không thể nào, gã họ Tiêu đó không thể nào có năng lực này.
Triệu Khuông Dẫn nhìn thấy Đinh Bộ Lĩnh liền nhíu mày. Tên này lại đến rồi. Lúc này trong lòng liền rối như tơ vò.
Đinh Bộ Lĩnh lúc này dường như đã nhận ra chuyện gì liền cười lạnh nói:
“Triệu Khuông Dẫn, buông nữ nhân kia ra, ta với ngươi lại chiến 1 trận.”
Triệu Khuông Dẫn lúc này liền nh·iếp Dương Vân Nga vào tay. Hắc kiếm kề lên cổ nàng ta nói:
“Họ Đinh kia, ngươi dám xông đến, ta liền cắt cổ cô ta, ta nói được làm được.”
Đinh Bộ Lĩnh giật mình tức giận:
“Ngươi, lấy nữ nhân ra đe dọa, ngươi có phải nam nhân hay không?”
Ngay tức khắc Triệu Khuông Dẫn liền cứa nhẹ cổ của Dương Vân Nga, có huyết dịch nhẹ chảy ra. Triệu Khuông Dẫn lạnh lùng nói:
“Lùi lại.”
Đinh Bộ Lĩnh liền nghiến răng nghiến lợi, lùi lại.
Đinh Bộ Lĩnh đầu óc lóe lên, như suy tính gì đó khẽ nói:
“Triệu Khuông Dẫn, thả Nga nhi đi, ta liền để các ngươi thoát khỏi đây, ta nói lời liền giữ lấy lời.”
Triệu Khuông Dẫn cười lạnh:
“Đinh Bộ Lĩnh, quên tiểu tâm tư của ngươi đi. Ta nói ngươi biết, hôm nay Ngọc nhi của ta có mệnh hệ gì, ta dù có c·hết, nhất định sẽ để toàn bộ các ngươi chôn cùng.”
Đinh Bộ Lĩnh chợt tức giận, không nghĩ đến lại bị đối phương đe dọa như vậy gằn giọng:
“Họ Triệu kia, đừng nghĩ là ta sợ ngươi.”
Triệu Khuông Dẫn ánh mắt lạnh lùng nói:
“Chỉ cần các ngươi đáp ứng ta 1 việc, ta thề rằng, 3 ngày sau nhất định sẽ thả Dương Vân Nga ra và cùng Đinh Bộ Lĩnh ngươi chiến 1 trận phân rõ thắng bại.”
Đinh Bộ Lĩnh nghe vậy mắt liền sáng. 3 ngày cũng chỉ là 1 thời gian ngắn mà thôi. Nhưng hắn nhíu mày nói:
“Ta lấy gì để tin ngươi, điều kiện là gì?”
Triệu Khuông Dẫn không đắn đo đáp:
“Ta lấy Võ đạo chi tâm của mình ra thề, nếu ta không giữ lời hứa, liền bị Võ đạo tán mất, c·hết không toàn thây.”
Tức thời thiên không liền vang lên tiếng sấm chớp. Cả đám giật mình, đây chẳng lẻ là thiên đạo ứng thề.
Đinh Bộ Lĩnh nheo mắt:
“Điều kiện của ngươi là gì?”
Triệu Khuông Dẫn không suy nghĩ đáp:
“Nội trong 2 ngày, mang Tiêu Vũ Sinh đến nơi này gặp ta.”
“Hả” Cả đám người giật mình cả kinh. Tại sao lại là Tiêu Vũ Sinh.
Thanh niên mặc hoàng bào cũng giật mình kinh hãi, tại sao lại muốn gặp tên đó. Hắn trợn mắt nhìn Triệu Khuông Dẫn.
Đinh Bộ Lĩnh nhăn trán nói:
“Ngươi xác nhận không có lừa ta?”
Triệu Khuông Dẫn liền nói:
“Nếu ta nói sai liền bị sét đ·ánh c·hết.” Thiên không lại vang lên tiếng kêu.
Bóng mờ ở thí luyện tràng lúc này đã thán phục nói:
“Tên nhóc này đúng là không sợ thiên khiển.”
Đinh Bộ Lĩnh lúc này liền ngay lập tức đồng ý: “Được, ta đáp ứng ngươi, bọn ta nhất định sẽ trói hắn đến gặp ngươi.” Đối với Đinh Bộ Lĩnh, Võ Văn chẳng qua chỉ là 1 con kiến hôi mà thôi.
Triệu Khuông Dẫn ánh mắt hàn lại:
“Là đưa hắn nguyên vẹn đến chỗ ta. Hắn mất 1 cọng long, liền nhặt xác Dương Vân Nga đi.”
Cả đám đều tỏ ra khó hiểu, tại sao phải đem đến tên văn sinh yếu ớt đó. Chỉ có 2 người Ngô Xương Văn và Lý Hiển mặt hiện tái mét.
Sau đó liền đáp ứng thoát đi. Rất sợ Triệu Khuông Dẫn điên cuồng đổi ý.
Triệu Khuông Dẫn nhìn thấy thân ảnh Đỗ Cảnh Thạc bỏ đi, hàn ý cực thịnh, nhưng sau đó liền nhắm mắt làm ngơ.
......
Võ Văn lúc này trên làn da chợt xuất hiện 1 đám lông trắng, thân thể cao lớn hơn trước gấp rưỡi, lúc này da thịt liền có cảm giác cứng hơn trước đâu phải mấy lần. Đây là hơn cả trăm lần.
Ban đầu hắn vẫn cứ nghĩ hấp thụ tinh huyết Bạch Viên tẩy tủy sẽ có 1 chút đau đớn, khổ sở, không nghĩ đến tinh huyết vừa vào cơ thể, hắn khẽ vận hành Vạn Thú Luyện Thể Quyết liền có 1 vầng thái dương kỳ quặc trong cơ thể xuất hiện, nó dễ dàng tiêu hóa tinh huyết. Giống như là ăn cơm uống nước. Chỉ trong chốc lát liền cảm nhận được huyết tủy biến đổi kinh khủng, lực lượng mười phần.
Võ Văn thoát khỏi trạng thái này, cơ thể thấp trở lại bình thường, lông trắng ngay tức khắc lặn đi. Có chút nhẹ nhàng.
Bỗng chốc lúc này có 1 đầu khỉ con liền đem trái cây vào cho hắn. Điệu bộ lấm la lấm lét sợ hãi.
Võ Văn khẽ nói: “Cảm ơn.”
Đầu khỉ con liền giật mình chạy đi. Võ Văn cũng không để ý.
Đúng vậy, đầu khỉ trắng kia Võ Văn không hề g·iết mà còn cứu nó. Đan điền của nó cũng đã được Võ Văn vá lại.
Khi nó tỉnh dậy biết bản thân thể trạng dần tốt, mặc dù biết bị Võ Văn động tay động chân qua nhưng liền bật dậy bỏ qua.
Nhìn đàn khỉ điệu bộ muốn t·ấn c·ông. Nó khẽ gầm lên với đàn khỉ. Và sau đó Võ Văn liền được nó đối đãi như khách quý. Trái cây liên tục đưa tới. Mỗi loại quả thực đều chứa đựng linh khí rất nhiều. Võ Văn ăn qua rất nhiều liền cảm nhận được vách ngăn Võ Sư Cực Chân đã xuất hiện.
Nói ra liền có chút hổ thẹn. Có mười mấy con khỉ c·hết cũng là do hắn dẫn người đến đấy. Bây giờ lại đối đãi như khách quý liền cảm thấy khó xử.
Giọng nói lạnh lùng chợt phát ra:
“Tiểu tử này quả nhiên có 1 cái tâm lương thiện.”
Lại nhìn đến thanh niên tóc hoàng kim:
“Ngươi cũng tính toán qua hắn sẽ không tổn hại con khỉ trắng này.”
Nam nhân tóc hoàng kim điệu bộ thong dong không đáp.
Võ Văn bình tĩnh tu luyện Vạn Thú Luyện thể quyết, không hề biết bên ngoài có nhiều người đang tìm kiếm hắn, loạn thành 1 bầy.
.....
Nay mình bạo chương tri ân mọi người nhé.