Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 2: Ký tự 1 - Nhập mộng




Chương 2: Ký tự 1 - Nhập mộng

C2: Ký tự 1

Đêm khuya thanh vắng trong 1 căn biệt thự xa hoa ở Phú Mỹ Hưng quận 7,

1 bóng người giật mình choàng tỉnh dậy trên 1 chiếc giường rộng lớn, khi hắn ngồi dậy, không gian xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo bất thường, đây là 1 cái nam nhân, nhưng kỳ quặc kẻ này có 1 mái tóc dài vô cùng, khuôn mặt giống như tượng tạc, tựa như 1 cái mỹ nam đến từ thời phong kiến.

Hắn khuôn mặt âm trầm, ánh mắt đen như bảo thạch phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

"Vô Thiên, ngươi tỉnh giấc rồi sao?”

1 cái giọng nói trầm bổng lúc này bỗng phát ra ở bên cạnh.

Nam nhân tóc dài không tỏ ra ngạc nhiên về sự xuất hiện của người kia. Trầm giọng đáp:

“Ta nhìn thấy, ký tự 1 sắp thức giấc.”

Thân ảnh bên cạnh nghe thấy liền giật mình đứng dậy, có chút sợ hãi nói:

“Ngươi nói gì, ký tự 1 sắp tỉnh giấc.”

Người thanh niên tóc dài ánh mắt bình tĩnh, quay đầu lạnh lẽo nói:

“Không sai.”

Người kia nheo mày gặn hỏi:

“Hắn là ai, ngươi có nhìn rõ được hắn.”

Gã tóc dài hồi tưởng 1 lúc, sau đó khẽ lắc đầu:



“Hắn có Danh sách 5 trở lên che lấp mệnh số, nhưng ta cảm nhận thấy, hắn nhất định ở gần đây.”

Nam nhân trong bóng tối kia bỗng trở nên trầm ngưng 1 lúc:

“Nhất định phải tìm ra hắn trước khi hắn mạnh lên, hắn rất có thể sẽ trở thành kẻ ngán đường chúng ta.”

Nam nhân tóc dài khuôn mặt trầm lắng, dường như đã ngầm đồng ý.

....

Kết thúc tiết học nhàm chán, Võ Văn liền thở dài đi xe về nhà, trong buổi học, hắn có đôi lần muốn nói chuyện với Ái Nhân, nhưng đối phương rõ ràng muốn tránh mặt hắn. Đối phương đã không thích, hắn đương nhiên cũng không làm khó đối phương, liền lặng lẽ chấm dứt mối quan hệ này.

Là 1 cái học bá, việc đi học đối với hắn cũng chỉ là xuất hiện để điểm danh là chính chứ không có bao nhiêu ý nghĩa.

Vừa xong tiết học. Hắn liền phóng như bay về nhà. Hắn dường như cũng không có nhiều bạn bè. Hầu hết thời gian đều trải qua vô vị trên bàn máy tính. Kể cả việc kiếm tiền cũng là từ trên máy tính. Hắn là 1 cái trader, còn là cao thủ.

Ngoài vấn đề tính toán, linh cảm của hắn dường như cũng rất tốt. Các lệnh mua bán của hắn, đa phần đều sinh lời. Nhưng hắn luôn chơi an toàn, chưa bao giờ vội vàng. Hắn chỉ cần đủ chi tiêu sinh hoạt và đóng học phí, không đòi hỏi hơn.

Ngày hôm nay cũng như thường lệ, sau khi dạo qua 1 vòng phân tích 1 một số mẫu hình nến. Võ Văn liền nhanh chóng đặt 1 số lệnh mua bán.

Võ Văn vươn vai, sau đó lại nhìn đồng hồ lúc này đã 13h trưa. Bất chợt đầu của Võ Văn lúc này liền cảm thấy 1 chút choáng váng.

Hắn ôm lấy đầu, 1 cơn buồn ngủ vô cùng không hẹn mà đến. Võ Văn cảm thấy kỳ quặc, muốn đứng dậy, nhưng ý thức không khống chế liền trở nên mơ hồ, ngất lịm đi trên ghế dựa.

Lúc này bỗng từ hư không phía sau lưng Võ Văn, 1 cái bóng màu đỏ mơ hồ hiện ra, từ nơi đó, 1 cánh tay trắng nõn như châu ngọc đưa ra, nàng khẽ đặt tay lên vai Võ Văn, giọng nói nàng du dương, ngọt ngào:

“Thời gian đã đến rồi.”



....

Võ Văn dần dần mở mắt ra, liền cảm nhận được không gian xung quanh âm u, tràn ngập tử mang. Cánh cửa lớn kia lại lần nữa hiện ra ở trước mặt hắn. Võ Văn nheo mày. Lại là giấc mơ này, sao lại đến nữa rồi. Đây là sao?

Tiếng bước chân nhẹ nhàng đến sau lưng. Võ Văn lần nữa muốn quay đầu nhưng không thể. Giọng nữ nhân kia nhẹ nhàng du dương vang lên:

“Thời gian đến rồi, phá tự..”

Võ Văn giật mình, “hử” giấc mơ lần này dường như có diễn biến khác những lúc trước.

Lúc này dị biến bỗng nhiên xuất hiện, 2 cái dư ảnh quỷ 3 đầu ở trên cánh cửa liền mở to miệng, phát ra từng tiếng gầm rú ghê rợn. Võ Văn liền tỏ ra sợ hãi, khuôn mặt tái mét. Chuyện gì xảy ra vậy?

Sau đó, giữa 2 cánh cổng liền dần tách ra 1 cái khe hở, tiếng cửa kẽo kẹt vang lên vô cùng ghê rợn. Sau một lúc liền mở ra hoàn toàn.

Phía giữa cánh cửa lúc này không biết từ lúc nào liền xuất hiện 1 cái bóng người làm Võ Văn giật nãy mình.

Võ Văn nheo mắt, nhìn về phía trước. Xuất hiện trước mặt hắn lúc này là cái nữ nhân nhưng trên đầu nàng ta lại không hề có tóc. Trên người cô ta lúc này khoác áo tràng phật tử. Mặc dù nữ nhân này vô cùng tú lệ nhưng thân hình lại gầy như que củi, chính là da bọc xương. Hắn nuốt nước bọt nói:

“Đây là 1 cái ni cô.” Hắn thầm nghĩ tại sao bản thân lại mơ thấy sự việc kỳ quặc đến vậy.

Nữ nhân trước mặt lúc này khẽ mở mắt, đôi mắt nàng ta là 1 màu trắng đục làm người khác nhìn vào liền rợn cả tóc gáy. Võ Văn đổ mồ hôi lạnh. Mặc dù là 1 màu trắng đục nhưng không hiểu tại sao Võ Văn lại cảm giác đối phương có thể nhìn thấy rõ hắn.

Lúc này, bỗng giọng nói của người ni cô vang lên, dường như có chút hồi hộp:

“Ngươi là Xuyên Mộng Giả?”

Võ Văn ngơ ngác. Cô ta là đang hỏi cái gì vậy. Lại nhìn thấy cô gái này liên tục bước đến gần hắn, 1 cảm giác lạnh lẽo vô cùng tràn ngập đến. Võ Văn giật mình kinh hãi muốn lùi lại nhưng bàn chân lại giống như bị giữ chặt, không có cách nào bước đi.

Rất nhanh cô gái đã đi đến trước mặt hắn. Mặc dù càng ở gần, Võ Văn càng thấy cô ta vô cùng xinh đẹp, nhưng khuôn mặt trắng bệch hốc hác kết hợp với đôi mắt trắng đục kia càng làm Võ Văn sởn cả gai ốc.

Lúc này nhìn khuôn mặt quỷ dị gần trong gang tấc, lưng hắn đổ mồ hôi lạnh, chỉ muốn nhấc chân chạy thật nhanh nhưng lại không thể. Chân hắn đã bị chôn cứng tại chỗ.



Bất chợt, đôi mắt màu trắng đục kia bỗng chảy ra 2 dòng huyết lệ, càng thêm kinh dị muôn phần. Nữ nhân kia giống như không giữ được bình tĩnh run rẩy nói:

“Xuyên Mộng giả, ngài nhất định phải làm chủ cho ta, ta là bị oan.”

Võ Văn kinh hãi kh·iếp vía, tại sao lại kêu oan trước mặt hắn.

Lúc này bỗng sau lưng Võ Văn vang lên một tiếng nữ nhân du dương, chính là nữ tử áo đỏ kia:

“Mở ra mộng thức của ngươi, oan khuất của ngươi, hắn đến giải.”

Nữ nhân kia nghe đến vậy, liền vô cùng vui mừng. Đôi mắt khẽ nhắm lại. Cùng lúc Võ Văn dường như cảm thấy ở mi tâm cô ta như có gì cái gì đó mở ra, 1 luồng hấp lực vô hình liền sinh ra, như có thứ gì đó kêu gọi hắn tiến đến.

Đang lúc Võ Văn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra vậy, phía sau lưng hắn 1 cái bàn tay trắng nõn nhẹ vỗ vào lưng hắn, Võ Văn không tự chủ được, cơ thể liền bị đẩy về phía trước, hắn kinh hãi nhìn thấy bản thân giống như bị hút vào mi tâm của ni cô trước mặt này. Ý thức của hắn cũng dần tan đi.

....

“Tiêu đại phu, mau tỉnh...”

1 tiếng kêu đánh thức hắn dậy trong đêm. Võ Văn lờ mờ ngồi dậy.

Liền nhìn thấy 1 cái nam nhân râu ria xồm xoàn, đầu đội khăn vuông, thân mang áo bà ba nâu đang lay tỉnh hắn. Hắn ngơ ngác nhìn quanh, đây là 1 căn nhà lợp tranh cũ kỹ, hắn đang nằm trên 1 chiếc giường gỗ mục nát.

Lúc này, bỗng 1 luồng ký ức vô cùng lớn tràn vào trong đầu hắn. Đầu óc Võ Văn lúc này giống như sắp nổ tung, hắn liền ôm đầu đau đớn rên lên 1 tiếng. Một lúc sau Võ Văn mới ý thức được 1 chuyện, hắn vậy mà lại xuyên rồi.

Thân thể này gọi là Tiêu Vũ Sinh, năm nay 22 tuổi, vốn là 1 cái tú tài, nhưng bị người hãm hại không thể đậu tiến sĩ. Nhưng nhờ may mắn được 1 đại sư ái tài, thu nhận thành học trò trở thành 1 cái đại phu. Hắn y thuật rất cao, nhiều lần được tiến cử vào trong triều thất, nhưng lại giả bệnh lẫn tránh ở quê. Một lòng chỉ muốn chữa trị cho người trong làng.

Võ Văn kinh hãi, tại sao hắn lại xuyên rồi, đây là chuyện gì, đây là mơ hay là thật, giấc mơ này sao lại thật đến vậy. Hắn liền lấy bàn tay tát mạnh vào mặt mình 1 cái. Cảm giác đau đớn lan ra làm Võ Văn sợ hãi trợn tròn mắt. Hả, chẳng lẻ đây không phải là giấc mơ.

Lão nô kia nhìn thấy động tác của hắn liền giật bắn người vội nói:

“Tiêu đại phu, ngài bị sao vậy, thân thể ngài quý giá vô cùng. Là phúc của làng Đường Lâm này, nếu ngài có chuyện gì, lão nô c·hết không hết tội.”