Chương 110: Niệm lực
C110: Niệm lực
Tiêu Ngọc Điệp khẽ thốt lên:
"Tiểu Sinh, chỉ mới không gặp ngươi 3 năm, không ngờ ngươi hiện tại đã lớn đến như vậy. Thân hình còn vô cùng cứng cỏi.”
Tiêu Ngọc Điệp nhìn chăm chú Võ Văn một lúc, sau đó bỗng nhiên có 1 chút thất thần nghĩ đến điều gì đó nhẹ giọng nói:
“Ngươi thiệt là giống hắn.”
Võ Văn ngẩn ra, nhíu mày hỏi lại:
"A di, ngươi nói là giống ai cơ.”
Tiêu Ngọc Điệp giật mình nhận ra mình vừa nói lớ, liền lập tức vội đáp:
"Không, không có gì, ta chỉ nói là ngươi giống mẹ của ngươi”
Võ Văn mặc dù biết là Tiêu Ngọc Điệp muốn che dấu gì đó nhưng cũng không để ý lắm. Lúc này mới nhớ ra hỏi:
“A di, Tiểu Đàm, hắn hiện giờ ở đâu?”
Tiểu Đàm chính là nghĩa đệ của hắn, con nuôi của Tiêu Ngọc Điệp.
Tiêu Ngọc Điệp ngẩn ra, khuôn mặt bỗng chút hiện ra 1 chút thất lạc, buồn bã.
Võ Văn lập tức nhận ra biểu cảm của Tiêu Ngọc Điệp dường như có chút khác thường liền vội vàng hỏi:
“A di, Tiểu Đàm hắn có việc gì sao?”
Tiêu Ngọc Điệp ngẩn ra, thoáng chốc liền trở nên khổ sở nói:
“Tiểu Đàm, hắn dạo gần đây bỗng nhiên phát bệnh. Ta cũng là không có cách nào.”
Võ Văn giật mình vội kéo tay Tiêu Ngọc Điệp hỏi:
“Hắn bị bệnh gì? Có nguy hiểm tính mạng hay không? hiện giờ hắn đang ở đâu?”
Tiêu Ngọc Điệp nhẹ lắc đầu nói:
“Hắn không có nguy hiểm tính mạng, chỉ là thần trí của hắn hiện tại có chút bất bình thường. Hiện tại ta đã nhốt hắn ở trong nhà, không cho phép hắn ra ngoài.”
Võ Văn ngẩn ra, ngay lúc này liền nghe thấy ở trong nhà vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Võ Văn đưa mắt nhìn vào bên trong, liền nhìn thấy một gian phòng lúc này đang bị khóa kín, bên trong vang lên tiếng đập cửa không dứt. Hắn nhận ra, đây chính là phòng của Tiểu Đàm.
Võ Văn từng bước đi đến, ánh mắt trở trầm ngưng. Sau đó liền hỏi Tiêu Ngọc Điệp:
“A di, chìa khóa phòng đâu, mau đưa cho ta.”
Tiêu Ngọc Điệp nghe thấy liền giật mình, sau đó liền lo lắng vội đáp:
“Không được Tiểu Sinh, Tiểu Đàm hắn hiện tại có chút nguy hiểm. Thả hắn ra nhất định sẽ có chuyện.”
Võ Văn nghe thấy vậy liền vội vàng trấn an cô ta nói:
“A di yên tâm, có ta ở đây, nhất định không xảy ra chuyện gì.”
Tiêu Ngọc Điệp nhìn thấy khuôn mặt tự tin của Võ Văn, bỗng trở nên vô cùng tin tưởng. Khuôn mặt đang lo lắng liền có một chút giãn ra, ngay sau đó liền lấy ở trong túi áo của mình 1 chiếc chìa khóa đưa cho Võ Văn.
Võ Văn cầm lấy chìa khóa, không suy nghĩ, nhanh chóng liền mở ra cửa phòng.
Tiêu Ngọc Điệp sợ hãi nhìn vào bên trong, cửa phòng vừa mở ra, 1 tiếng gào lớn ngay lập tức phát ra.
1 cái bóng người thân hình khô quắp, đôi mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép bước đi loạng choạng nhanh chóng lao ra bên ngoài.
Võ Văn có chút nhíu mày, nếu không phải từ nhỏ lớn lên cùng với nghĩa đệ hắn liền không nhận ra người trước mặt lại chính là nghĩa đệ của mình.
Nghĩa đệ của hắn ngày thường vô cùng mập mạp, lúc này lại trở nên gầy như que củi, mà thần trí đúng là đã trở nên không bình thường. Hắn lúc này giống như là xác sống đang lao đến muốn cắn xé Võ Văn.
Võ Văn thở dài 1 hơi, Tiểu Đàm xông đến lúc cách hắn chỉ còn 1 cánh tay ngay lập tức liền bị Võ Văn chấn vào cổ ngất xỉu. Động tác vô cùng gọn gàng dứt khoát.
Tiêu Ngọc Điệp nhìn thấy liền ngẩn ra, không nghĩ đến Võ Văn rời đi mấy năm, thân thủ lại trở nên tốt như vậy.
Võ Văn nhẹ nhàng mang thân hình của Tiểu Đàm trở lại phòng, nhanh chóng kiểm tra sơ bộ. Tiêu Ngọc Điệp ở một bên vô cùng lo lắng quan sát.
Nhưng lúc cô ta nhìn thấy thủ pháp của Võ Văn ra tay, nhất là khi Võ Văn phóng ra châm bạc, cô ta ngay lập tức ngẩn ra vội vàng hỏi:
“Tiểu Sinh, châm pháp này là ai truyền dạy cho ngươi?”
Võ Văn nhíu mày, không hiểu tại sao Tiêu Ngọc Điệp lại hỏi vấn đề này nhưng cũng không che dấu nói:
“A di, đây là do lão sư của ta truyền dạy.”
Tiêu Ngọc Điệp thoáng cái sững sốt, giống như phát hiện ra chuyện gì đó, môi liền bặm lại, trong lòng hiện ra một mớ cảm xúc ngổn ngang.
Võ Văn sau khi kiểm tra qua một lần cơ thể của Tiểu Đàm, khẽ nhíu mày khó hiểu, cơ thể Tiểu Đàm rõ ràng rất tốt, nội tạng không có dấu hiệu b·ị t·hương qua, máu huyết trong người cũng lưu thông bình thường. Tại sao lại bỗng nhiên xảy ra cớ sự này?
Đúng lúc Võ Văn cảm thấy bế tắc, bên cạnh hắn khẽ vang lên 1 tiếng nói trong trẻo:
“Người này, tam hồn thất phách đã bị thiếu hụt.”
Võ Văn giật mình nhìn qua liền trông thấy Cuồng Như Sương đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Tiêu Ngọc Điệp nhìn thấy nàng ta cũng thoáng chốc giật mình. Trông thấy tư sắc của Cuồng Như Sương, Tiêu Ngọc Điệp liền cảm khái tấm tắc khen 1 tiếng, tiểu nữ nhân này quả thiệt vô cùng xinh đẹp.
Tiêu Ngọc Điệp nhìn thấy Cuồng Như Sương đứng cạnh Võ Văn, cả 2 trông giống như tiên đồng ngọc lữ, vô cùng xứng đôi, trong lòng không khỏi có chút liên tưởng kỳ quái.
Võ Văn đương nhiên không biết trong lòng Tiêu Ngọc Điệp nghĩ gì liền giới thiệu nói:
“A di, đây là sư tỷ đồng môn của ta, nàng tên là Cuồng Như Sương. Như Sương sư tỷ, đây là tiểu di của ta, tên là Tiêu Ngọc Điệp.”
Cuồng Như Sương khẽ gật đầu 1 cái, cũng không có đáp lại. Trong lòng cũng thầm khen tư sắc của Tiêu Ngọc Điệp vô cùng xuất chúng.
Võ Văn nhíu mày hỏi Cuồng Như Sương:
“Như Sương sư tỷ, ngươi nói nghĩa đệ của ta chính là bị thiếu tam hồn thất phách, đó là thứ gì?”
Cuồng Như Sương khuôn mặt lạnh lùng, nhưng vẫn mở miệng giải thích nói:
“Linh Hồn của con người vốn dĩ cấu tạo có tam hồn, thất phách cân bằng lẫn nhau. Tam hồn chính là Thai Quang, Sảng Linh và U Tinh, 7 phách chính là Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, Xú Phế.”
Võ Văn ngẩn ra, liền nhớ đến quan niệm 3 hồn bảy vía này ở trong phật đạo. Không nghĩ đến linh hồn con người cấu tạo thực sự có 3 hồn 7 vía đúng như vậy.
Cuồng Như Sương nhìn Tiểu Đàm nhíu mày nói:
“Người này Tam hồn, rõ ràng Sảng Linh đã b·ị c·ướp mất, trong tam hồn Sảng Linh chính là quyết định trí tuệ, suy nghĩ phản ứng. Người này đã mất đi nhận thức nói rõ Sảng Linh đã bị tước mất. Trong Thất Phách, người này cũng đã mất đi Thi Cẩu, Thi Cẩu chính là tính cảnh giác, rõ ràng cũng đã mất đi nên thần trí mới hoàn toàn trở nên mơ hồ như vậy.”
Võ Văn ngẩn ra, thế giới quan ngay lập tức có nhận thức mới.
Cuồng Như Sương lại tiếp tục giảng giải:
“Tu luyện đại đạo, Hồn Cảnh chính là cảnh giới tiếp theo Đan Cảnh, tới cảnh giới đó tu luyện cũng chính là rèn giũa tam hồn thất phách.”
Nhưng sau đó Cuồng Như Sương liền lắc đầu, không nói tiếp, nàng tự nhận thấy Võ Văn tư chất thường thường, không nói trước có thể bước vào Đan Cảnh hay không đừng nói là Hồn Cảnh. Nàng không muốn vô tình lại tạo thêm áp lực cho hắn.
Võ Văn khẽ há miệng, không nghĩ đến còn có chuyện như vậy. Cuồng Như Sương lại tiếp tục nói:
“Trên người kẻ này có dấu hiệu của ‘Niệm lực’ Sảng Linh và Thi Cẩu của hắn chính là bị người khác dùng ‘Niệm lực’ c·ướp mất.”
Võ Văn ngẩn ra lại là 1 khái niệm mới, liền hỏi lại:
“Niệm lực, đó là thứ gì?”
Cuồng Như Sương kiên nhẫn giải đáp:
“Con người tu luyện, lấy linh lực làm gốc rễ nuôi dưỡng ở trong đan điền, linh lực trưởng thành đến Đan Cảnh, trong thức hải lực lượng linh hồn từ từ lớn mạnh cho đến một lúc sẽ trực tiếp khai quang đản sinh ra một luồng lực lượng khác, có người gọi nó là tinh thần lực, nhưng đại đa số tu luyện giả đều gọi nó là niệm lực. Nó chính là lực lượng tượng trưng cho linh hồn.”