Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 815: Nhanh dùng đất đắp lên dầu hoả! 




Khi A Cốt Đả ngủ đến mơ mơ màng màng, chợt nghe bên ngoài một mảnh hỗn loạn, điều này làm gã lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, vừa đúng lúc này có người vội vàng xông tới lớn tiếng kêu lên: 

 - Đầu lĩnh, đại sự không hay rồi, bên ngoài có người đánh lén chúng ta! 

 Nghe tộc nhân bẩm báo, A Cốt Đả cũng bị hù giật nảy mình, liền choàng y phục lên rồi đi ra ngoài lều, kết quả chỉ thấy một mảnh bộ lạc phía đông đã nghi ngút khói lửa, không ít lều trại cũng bị lửa lớn thiêu rụi, không ít người đều đang kêu rên thảm thiết trong lửa dữ, mà ở bên ngoài lửa lớn thì có không ít tộc nhân đang ngăn cản một đội nhân mã định xông vào tàn sát. 

 Nhìn thấy tình huống này, A Cốt Đả cũng hét lớn một tiếng, lập tức lớn tiếng quát cho những người chung quanh tỉnh táo lại, sau đó gã tổ chức người lại giết thẳng lên phía trước, tuy rằng hiện giờ lửa nương thế gió cháy rất lớn, tuy nhiên hiện giờ việc quan trọng nhất không phải là cứu hoả, mà là phải đánh lui được những người tập kích bọn họ này, nếu không lỡ chẳng may đối phương giết vào bộ lạc, chỉ sợ sẽ gây nên hoảng loạn lớn hơn nữa, đến lúc đó toàn bộ bộ lạc sẽ nguy hiểm. 

 "Rầm rầm rầm!" ngay khi nhân mã A Cốt Đả suất lĩnh sắp đuổi đến khu vực giao chiến, bỗng nhiên chỉ nghe phía trước truyền ra một tiếng nổ mạnh mãnh liệt, nghe thấy âm thanh này, A Cốt Đả không khỏi toàn thân cứng đờ, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi sợ hãi không tên, bởi vì lần trước khi gã nghe thấy loại thanh âm này chính là lúc hạ thể gã bị nổ bị thương, loại thống khổ này lúc nào cũng đều bám lấy gã, mỗi lần nghĩ đến đều khiến gã cảm thấy đau đến tận xương tuỷ. 

 - Hỏa khí! 

 A Cốt Đả đứng thẳng bất động một lát, cuối cùng thật vất vả mới từ trong kẽ răng nghiến ra hai chữ, trong ánh mắt cũng bắn ra thù hận và lửa giận vô hạn. 

 A Cốt Đả hiện tại gần như đã khẳng định, người Tống tập kích bọn họ lần này nhất định là nhằm vào Hoàn Nhan bộ bọn họ mà tới, bởi vì Đại Tống đối với hoả khí quản chế rất nghiêm, chỉ có quân chính quy Đại Tống mới được trang bị, mà quân chính quy Đại Tống tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới cướp bóc những người Nữ Chân bần cùng như bọn họ, khả năng duy nhất chính là bị triều đình Đại Tống chỉ thị. Mặt khác còn có đội tàu của Đại Tống trước kia tập kích tứ phía những bộ lạc Nữ Chân khác. Cùng với việc vờ rút đi lúc trước, những điều này đều để đánh lừa gã, lần đánh phủ đầu này chính là hạ tử thủ với Hoàn Nhan bộ bọn họ. 

 - Ấy, không đúng, hỏa khí lần này sao uy lực lại nhỏ như vậy? 

 Đúng lúc này, A Cốt Đả chợt phát hiện có chút kỳ quái. Đó chính là lần này uy lực nổ của hỏa khí không lớn lắm, còn lâu mới sánh với lực nổ lần trước làm gã bị thương. Đương nhiên A Cốt Đả không hề biết rằng, hỏa khí cũng phân ra thành nhiều loại, lần trước nổ bị thương gã chính là đạn pháo của nỏ pháo, mà lần này đối phương sử dụng lại là lựu đạn, chỉ riêng kích cỡ đã kém gần 10 lần, uy lực đương nhiên không thể giống nhau rồi. 

 Tuy nhiên dù là lựu đạn cũng đủ để khiến người Nữ Chân bị hù đến mất hồn vía, đặc biệt hiện giờ lại là ban đêm. Lúc lựu đạn nổ lại bật lửa bùng sáng, lại thêm tiếng nổ như tiếng sét, nhiêu đây đối với người Nữ Chân không có kiến thức gì mà nói, quả thực như là yêu pháp vậy, những người bị tạc chết và bị thương thì khỏi nói, những người còn lại không bị thương cũng bị doạ đến liên tiếp lui về phía sau, căn bản không dám lần nữa ngăn người Tống đang giết tới. 

 A Cốt Đả ở phía sau nhìn thấy tình huống này, ngay lập tức chỉ thấy gã đưa tay lấy cung tiễn xuống, liên tiếp bắn chết mấy người Tống đang tấn công tới, sau đó hét lớn một tiếng nói: 

 - Hoả khí của người Tống không có gì đáng sợ cả. Mau mau dùng cung tiễn ngăn bọn họ lại! 

 Tác dụng của tấm gương là vô tận, huống chi A Cốt Đả còn là đầu lĩnh Hoàn Nhan bộ, có A Cốt Đả dẫn dắt, những người Nữ Chân vừa nãy còn lui về phía sau giống như là nhìn thấy lãnh tụ, bắt đầu lấy dũng khí giương cung bắn tên, lấy cung tiễn ngăn cản đợt tiến công của người đến tập kích. Biện pháp này quả thật là hiệu quả, dù sao thì lựu đạn của đối phương chỉ có thể dùng tay ném, không xa bằng tầm bắn của cung tiễn, cho nên trong lúc nhất thời đợt tiến công cũng đã bị người Nữ Chân chặn lại. 

 Tuy nhiên không đợi A Cốt Đả bọn họ cao hứng, lại chỉ thấy người Tống đang tiến công ở đối diện đột nhiên lui xuống. Sau đó chỉ nghe thấy trong bóng đêm phía sau lưng người Tống dường như truyền ra tiếng vang bén nhọn gì đó, ngay sau đó A Cốt Đả cảm giác trên đỉnh đầu có cái gì bay qua, dường như còn lóe ra ánh lửa, điều này làm cho trong lòng gã cả kinh, chuyện xảy ra năm đó lại ập đến, lúc này gã lập tức quát to một tiếng nói: 

 - Chạy mau! 

 A Cốt Đả còn chưa dứt lời, chính gã cũng đã trốn sau lưng một cây đại thụ, ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng vang "Ầm ầm" thật lớn, lựu đạn vừa nãy đã đủ điếng tai rồi, nhưng so với vụ nổ lần này lại không đáng kể chút nào, đồng thời A Cốt Đả chỉ cảm thấy một trận sóng nhiệt vọt tới, không ngờ khiến gã có cảm giác sắp bị đốt cháy đến nơi rồi. 

 Tiếng nổ vang này hệt như một tín hiệu vậy, ngay sau đó chỉ thấy doanh địa Hoàn Nhan bộ giống như một quả pháo bị đốt cháy, những tiếng nổ liên tiếp vang lên, cuối cùng gần như nối thành một vòng, điều này cũng khiến cho người Hoàn Nhan bộ vất vả lắm mới lấy được dũng khí phản kháng rốt cuộc lại tan tác, vô số người bị nổ trúng, trong lúc nhất thời tay chân bị gãy và máu tươi bay tung toé trong màn đêm, tiếng kêu thảm thiết và tiếng la khóc ở khắp nơi, trong đó cũng có không ít nỏ pháo bay vào trong Hoàn Nhan bộ, sau khi nổ lại gây ra lửa lớn, thế lửa nương thế gió càng lúc càng lớn, lúc này cũng căn bản không lo nổi cứu hoả nữa. 

 A Cốt Đả nhìn đến đây, trong lòng cũng trầm xuống, đối với loại nỏ pháo này, gã cũng không xa lạ gì, thậm chí gã có thể khẳng định, làm nổ bị thương gã lúc trước chính là loại hỏa khí này, hơn nữa đã nhiều năm như vậy rồi, hỏa khí của người Tống dường như cũng càng thêm sắc bén, Hoàn Nhan bộ bọn họ không ngờ khi đối mặt với loại vũ khí này lại không hề có sức chống cự, nếu lúc này người Tống lại giết vào, chỉ sợ cho dù không diệt được Hoàn Nhan bộ bọn họ cũng sẽ tạo cho bọn họ tổn thất cực kỳ nghiêm trọng. 

 Nghĩ đến đây, A Cốt Đả gần như trong nháy mắt liền ra một quyết định, chỉ thấy gã xoay người cõng một tử thi lên làm lá chắn, sau đó gọi những người Nữ Chân không chết lui lại, người Nữ Chân cũng không có thói quen tôn trọng người chết gì cả, nhìn thấy bộ dáng của A Cốt Đả, mọi người cũng lập tức học theo, cõng những tử thi trên chiến trường lên che chở cho bản thân mình rút về phía sau. 

 Đợi cho đại bộ phận nỏ pháo đã bắn ra, A Cốt Đả lập tức triệu tập người chuẩn bị rút lui, dù sao thì lửa đạn của người Tống thật sự quá mạnh, bọn họ căn bản chịu không được, thay vì ở trong doanh địa chờ người Tống dùng lửa đạn đánh cho họtàn phế, sau đó lại giết xông vào, còn không bằng hiện giờ liền lui lại, đất mất người còn, như vậy ngày sau vẫn còn có cơ hội đông sơn tái khởi. 

 Đối với quyết định của A Cốt Đả, không ít người đều tỏ vẻ phản đối, bởi vì trong bộ lạc tồn trữ tất cả vật tư và lương thực của bọn họ, nếu hiện giờ trốn khỏi bộ lạc, chỉ sợ những lương thực và vật tư này đều sẽ bị đối phương đánh cướp hết, hơn nữa sắp bước vào mùa đông rồi, không có những lương thực và vật tư này, bọn họ cũng chỉ sẽ bị đông chết, đói chết, thay vì như vậy, còn không bằng thà chết không lui, như vậy cũng có thể mang đến cho đối phương một chút thương vong. 

 Nhìn thấy những người phản đối này, không ngờ A Cốt Đả lại tiến lên quất vài roi, dù gì thì gã mới là đầu lĩnh của bộ lạc, trong thời khắc mấu chốt thế này, mệnh lệnh của gã tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào cãi lại. Tuy là thủ đoạn xử lý này của gã vô cùng hống hách dã man nhưng đối với người Nữ Chân mà nói cũng là thủ đoạn thống trị hữu hiệu nhất, ít nhất là sau khi gã vung roi xuống, những người phản đối đó lập tức ngậm miệng lại, nhất trí ủng hộ quyết định của gã. 

 Tuy nhiên A Cốt Đả đã xem thường người Tống tập kích bọn họ, ngay khi bọn họ quyết định sẽ lui lại, bỗng nhiên chỉ thấy nỏ pháo của đối phương ngừng lại, hơn nữa cũng không có ai giết vào nữa, điều này khiến cho tất cả Hoàn Nhan bộ đều sửng sốt, thậm chí ngay cả A Cốt Đả cũng đoán không ra là đối phương đang có ý gì? 

 Cứ như vậy trên chiến trường bỗng nhiên xuất hiện một khoảng thời gian yên tĩnh quỷ dị, nhưng chỉ qua một lát, chỉ nghe thấy trong bóng đêm phía sườn đông lại vang lên thanh âm bén nhọn, đây chính là âm thanh mà nỏ pháo phát ra, ngay sau đó chỉ thấy một vật tròn vo gì đó từ giữa không trung lăn xuống doanh địa, vốn A Cốt Đả bọn họ đều tưởng là đạn pháo, nhưng khi thứ này rơi xuống đất, lại chỉ nghe thấy một tiếng "Ầm" vang lên, nhưng không phải là tiếng nổ tung, mà giống như âm thanh đồ sứ rơi xuống đất vỡ vụn, đồng thời cũng có một mùi khó chịu lan toả ra. 

 - Không xong, là dầu hỏa của người Tống, bộ Gấu Đen chúng ta chính là bị thứ này đốt thành một đống tro tàn! 

 Nhìn thấy động tác của A Cốt Đả, những người khác cũng lập tức tỉnh ngộ, người nào người nấy cũng đều bất chấp thứ khác, bắt đầu liều mạng lấp dầu hỏa, đáng tiếc người Tống dường như rất có kinh nghiệm, ném xong bình dầu hỏa, bắt đầu đổi thành đạn pháo nỏ pháo, kết quả cùng với những tiếng nổ, số dầu hoả rơi xuống đất kia rất nhanh liền bắt lửa, A Cốt Đả bọn họ căn bản không kịp lấp lại. 

 Dầu hoả của người Tống là dùng phương thức phối chế đặc thù, chỉ cần bắt lửa xong rất khó bị dập tắt, A Cốt Đả trơ mắt nhìn số dầu hỏa này bị bắt lửa, sau đó bắt đầu lan ra bốn phương tám hướng, rồi rất nhanh bắt đến các lều trại khác trong bộ lạc, không ít người già và phụ nữ yếu đuối đều chạy ra ngoài lều, khiến cho toàn bộ doanh địa lại càng thêm hỗn loạn. 

 - Xong rồi, không nghĩ tới người Tống lại ác như vậy, nhiều lương thực và vật tư như vậy nói đốt liền đốt, xem ra bọn họ muốn cho dù không thiêu chết chúng ta, cũng phải khiến chúng ta phải chết đói chết rét!" 

 A Cốt Đả nhìn thấy tình huống này, lập tức nghiến răng nghiến lợi nói.