- Đồ khốn khiếp, cũng không thèm nhớ xem ngày đó ai cứu chúng nó, hiện tại cánh cứng cáp rồi, lại dám nói với ta như vậy!
Doanh Ca trở lại nơi ở nổi trận lôi đình, thậm chí rút đao đem án thư trong phòng chém thành mảnh vụn, cuối cùng thật vất vả mới thở hổn hển ngồi xuống…
- Phụ thân, con đã sớm nói A Cốt Đả tên thái giám chết bầm này là kẻ hai lòng, hiện tại mệnh lệnh của người cũng không nghe rồi, nếu lại như vậy sẽ chỉ làm uy tín phụ thân người ở trong bộ lạc bị hạ thấp, đến lúc đó toàn bộ bộ lạc sẽ không có chỗ cho cha con chúng ta dung thân!
Lúc này chỉ thấy một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mở miệng khuyên nhủ, người thanh niên này tên là Hoàn Nhan Xương, là đứa con cả của Doanh Ca, Hoàn Nhan Xương bất kể là tướng mạo hay tính cách đều rất giống Doanh Ca, chớ nhìn cậu tuổi trẻ, nhưng túc trí đa mưu, hiện tại đã trở thành trợ thủ trọng yếu của Doanh Ca.
- Sớm biết như vậy, lúc trước nên để huynh đệ bọn chúng đói chết, cũng tránh cho ta hôm nay tức giận!
Doanh Ca cũng đang nổi nóng, nghe đứa con nói như thế, lập tức lại hung tợn nói, chỉ có điều y lại quên, lúc trước y sở dĩ để huynh đệ A Cốt Đả sống sót, đơn giản là muốn lợi dụng huynh đệ bọn họ lung lạc lòng người thôi.
- Đúng vậy, huynh đệ A Cốt Đả đều là phường vong ân phụ nghĩa, lúc trước con đã sớm nhìn bọn họ không vừa mắt, từng khuyên phụ thân phải phòng bị bọn họ, ít nhất cũng không thể đem quá nhiều binh lực giao cho bọn họ, nhưng ban đầu phụ thân người chính là không nghe, hiện tại huynh đệ A Cốt Đả đã có thành tựu, chỉ sợ muốn diệt trừ bọn họ thì càng không dễ dàng.
Lúc này Hoàn Nhan Xương lại mở miệng nói.
Hoàn Nhan Xương so với A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi nhỏ hơn mấy tuổi, ba năm trước khi tấn công phủ Hoàng Long, cậu cũng từng mang binh, thậm chí còn lập nhiều công lao, nhưng A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi hào quang quá lớn, công lao trở nên không đáng nhắc tới. Từ đó trở đi, Hoàn Nhan Xương liền xem huynh đệ A Cốt Đả không vừa mắt, hơn nữa cậu cũng có khả năng quan sát, lo lắng huynh đệ A Cốt Đả ở trong bộ lạc càng lớn mạnh, cho nên từng nhắc nhở phụ thân chú ý, đáng tiếc lúc ấy Doanh Ca chỉ lo lợi dụng tài năng của A Cốt Đả vì bộ lạc tác chiến, lại đem gần nửa binh lực bộ lạc giao cho huynh đệ bọn họ, hiện tại hối hận cũng đã muộn.
- Ôi, bây giờ nói những thứ này cũng vô ích, đều tại ta lúc trước quá mức mềm lòng, tin người khác, hiện tại A Cốt Đả cánh cứng cáp rồi, không xem ta ra gì, tuy nhiên ta cũng không để mặc kệ y như vậy, Xương nhi luôn luôn túc trí đa mưu, có phương pháp nào có thể ngăn chặn A Cốt Đả không?
Lúc này Doanh Ca thở dài nói, có điều khi nói xong lời cuối cùng, trên mặt cũng hiện lên vài phần đoạn tuyệt, y rốt cuộc quyết định đè ép A Cốt Đả rồi.
Nghe phụ thân nói như thế, Hoàn Nhan Xương cũng lộ ra thần sắc hưng phấn, chỉ thấy y sau khi suy xét một lát rốt cuộc mở miệng nói:
- Phụ thân, hiện tại A Cốt Đả ỷ lại, đơn giản là vì y và Ngô Khất Mãi có hai ngàn binh lực. Cho nên muốn ngăn chặn bọn họ, nhất định phải cắt giảm binh lực trước!
- Cắt giảm binh lực?
Nghe được đề nghị này, trên mặt Doanh Ca lại lộ ra vẻ do dự, chỉ thấy y sau một lúc lâu suy xét mới mở miệng nói:
- Xương nhi, đề nghị này của con tuy rằng đánh trúng yếu điểm, nhưng A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi cũng không phải là người ngu, bọn họ tự nhiên cũng hiểu được quân đội là điều kiện cho bọn họ sống yên. Nếu phụ thân tùy tiện cắt giảm binh lực của bọn họ, chỉ sợ khiến cho huynh đệ bọn họ phẫn hận, thậm chí rất có thể trực tiếp phản loạn, đến lúc đó chỉ sợ sẽ biến thành không thể cứu vãn?
- Ha hả, phụ thân người sao lại hồ đồ rồi. Con nói cắt giảm binh lực trong tay bọn họ, lại không phải người tự mình hạ lệnh, cắt giảm binh lực có rất nhiều cách, ví dụ như có thể mượn dùng tay kẻ thù... Ha ha…
Sau khi nói xong lời cuối cùng, trên mặt Hoàn Nhan Xương lại lộ ra một nụ cười nham hiểm, câu kế tiếp kỳ thật không cần nói cũng biết.
- Cái gì! Ngươi...
Doanh ca nghe đến đó cũng giật nảy người, y không nghĩ tới con mình tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng nhẫn tâm vậy, tuy rằng nó không có nói rõ, nhưng kỳ thật ý tứ đã rất minh bạch, bảo mình tạo cơ hội khiến A Cốt Đả và quân Liêu giao chiến, sau đó ở thời khắc mấu chốt kéo chân của y, như vậy tuy rằng có thể cắt giảm binh lực trong tay A Cốt Đả, thậm chí trực tiếp khiến y bị quân Liêu giết chết, nhưng cũng sẽ khiến A Cốt Đả cùng thủ hạ chính là một ngàn tướng sĩ Nữ Chân vì y chôn cùng, điều này làm cho Doanh Ca thật sự có chút không đành lòng.
Hoàn Nhan Xương nhìn thấy trên mặt phụ thân hiện lên vẻ không đành, cũng có thể đoán được suy nghĩ trong lòng cha, lập tức mở miệng lần nữa khuyên nhủ:
- Phụ thân, người Hán có một câu nói, là Vô độc bất trượng phu, A Cốt Đả vô cùng giỏi về việc lung lạc lòng người, một ngàn người dưới tay y kia đã sớm chỉ nhận y mà không nhận cha, một khi đã như vậy, vậy còn giữ bọn họ làm cái gì, còn không bằng trực tiếp để bọn họ chôn cùng A Cốt Đả!
Hoàn Nhan Xương nói xong lời cuối cùng, trên mặt cũng hiện lên vài phần tàn nhẫn, cậu ta muốn không chỉ ngăn chặn A Cốt Đả, mà là muốn trực tiếp đưa đối phương vào chỗ chết, như vậy một lần khổ cực giải quyết vấn đề để suốt đời nhàn hạ, hơn nữa trong bộ lạc thiếu A Cốt Đả, cậu ta có thể khiến người ta chú ý, đến lúc đó lại vì bộ lạc lập một ít công lao, ngày sau tiếp nhận vị trí thủ lĩnh càng thêm thuận lý thành chương.
- Vô độc bất trượng phu, vô độc bất trượng phu...
Doanh Ca lặp lại những lời này mấy lần, cuối cùng bỗng nhiên ánh mắt kiên định, trên mặt cũng lộ ra một vẻ hung ác nói:
- Nếu A Cốt Đả đã không chịu nghe thúc phụ ta, vậy y cũng không cần phải ở lại nữa!
- Phụ thân anh minh, diệt trừ A Cốt Đả chuyện này nên làm sớm không nên chậm trễ, kính xin phụ thân sớm tính toán!
Nhìn thấy phụ thân rốt cuộc quyết định, Hoàn Nhan Xương cũng là vẻ mặt hưng phấn nói, ba năm trước đây cậu ta muốn diệt trừ huynh đệ A Cốt Đả, hôm nay chuyện này cuối cùng cũng có hi vọng rồi.
Vài ngày sau, Doanh Ca triệu tập tứ đại Thiên phu trưởng trong bộ lạc nghị sự, A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi là hai người có mặt, mặt khác hai Thiên phu trưởng một là tâm phúc của Doanh Ca, một người là Hoàn Nhan Xương, Doanh Ca cũng suất lĩnh lấy một ngàn binh lực, cho nên theo tổng thể nhìn lại, Doanh Ca ở trong bộ lạc vẫn chiếm ưu thế như cũ.
- Các vị, hôm nay mời mọi người đến thảo luận một chút xem ứng đối việc Liêu quốc tiến công như thế nào, tuy rằng chúng ta trước đó đã phá huỷ quân đông lộ, nhưng theo tin tức chúng ta lấy được, Liêu quốc đã tổ chức lại quân đông lộ, mặt khác tương đối xa một chút quân tây lộ cũng đã tiến vào phủ Hoàng Long, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi thế cục phủ thành Hoàng Long, nếu để cho quân Liêu hình thành thế giáp công, thế cục có thể vô cùng không ổn.
Đợi mọi người tới rồi, Doanh Ca lập tức mở miệng nói, đừng nhìn mấy năm nay bộ lạc Hoàn Nhan giống như vẫn tránh ở trong núi lớn, nhưng kỳ thật bọn họ âm thầm mua không ít người Liêu làm tai mắt, cho nên đối với hướng đi của quân Liêu cũng có thể kịp thời nắm chắc.
- Giải quyết vấn đề này cũng đơn giản, chính là giữ chân một lộ đánh một lộ, chỉ cần xoá sạch một lộ đại quân, như vậy lộ còn lại cũng liền dễ đối phó rồi!
Lúc này Ngô Khất Mãi mở miệng nói trước tiên, lời của y cũng nhận được sự đồng ý của những người khác, kỳ thật đây cũng là biện pháp ứng đối duy nhất, đương nhiên trừ phi bọn họ nguyện ý trực tiếp lui quân.
- Nói không sai, ta cũng nghĩ như vậy, chỉ có điều rốt cuộc nên giữ chân lộ nào, tấn công lộ nào, đây chính là vấn đề lớn, ta tạm thời cũng không có ý tưởng nào tốt, không biết mọi người có quan điểm thế nào?
Doanh Ca lúc này mở miệng lần nữa nói.
- Phụ thân, đông lộ quân tuy rằng bị chúng ta thiết lập mai phục đánh cho đại bại, nhưng lần này quân Liêu tập hợp lại, khiến cho đông lộ quân binh lực đạt tới bốn vạn người, hơn nữa một lần nữa thay đổi tướng lĩnh, kể từ đó, đông lộ quân thực lực so với trước tăng cường không ít, cho nên ta cảm thấy chúng ta cho dù là tập trung binh lực, cũng rất khó trong khoảng thời gian ngắn đánh bại đông lộ quân, bởi vậy đối tượng cần giữ chân hẳn là đông lộ quân, sau đó tập trung binh lực đánh bại tây lộ quân!
Lúc này Hoàn Nhan Xương đứng lên phát biểu nói.
- Ta cảm thấy thiếu thủ lĩnh nói rất có lý, đông lộ quân đã bị bại một lần, tuyệt đối sẽ không dễ dàng lại mắc mưu như vậy, binh lực chúng ta lại ít hơn đối phương, nếu đánh bừa, chỉ sợ rất khó giành thắng lợi, cho nên vẫn là đánh bại tây lộ quân khả năng sẽ lớn hơn một chút.
Lúc này Thiên phu trưởng cũng mở miệng đồng ý nói.
- Cao kiến chưa nói tới, chỉ có điều tây lộ quân tuy rằng chỉ có ba vạn người, nhưng suất lĩnh bọn họ cũng là một vị danh tướng Liêu quốc Tiêu Nham Thọ, người này tính cách trầm ổn dụng binh vững chắc, trên chiến trường cũng không mạo hiểm, mà ưa thích binh tướng dùng lực tầng tầng đẩy mạnh, khiến đối thủ không tìm thấy cơ hội, địch nhân như vậy đối với chúng ta mà nói mới là khó đối phó nhất đấy, so với đông lộ quân tuy rằng tập hợp lại, nhưng dù sao bị chúng ta giết bị bại một lần, tàn quân Liêu quốc này trong lòng còn sợ hãi, hơn nữa lần này tướng quân suất lĩnh đông lộ quân tên là Tiêu Đắc Lý, người này cũng không có tài năng, chỉ là dựa vào tên Gia Luật Ất Tân mới lên tới địa vị cao, người như vậy trên chiến trường luôn luôn cầu công sốt ruột, chỉ cần chúng ta có thể tìm ra cách, sẽ không sợ y không mắc mưu!
A Cốt Đả cũng nói ra phân tích của mình, trên thực tế hệ thống tình báo bên ngoài của bộ Hoàn Nhan vẫn nằm trong tay y, lúc trước cũng chính y đề nghị mua chuộc người Liêu làm cơ sở ngầm, hiện tại cuối cùng đã có tác dụng.
Không thể không nói phân tích của A Cốt Đả càng có sức thuyết phục hơn, Doanh Ca tuy rằng trong lòng đã quyết định phải diệt trừ A Cốt Đả, cũng không khỏi tỏ vẻ tán thưởng với tài năng của y, cuối cùng rốt cuộc mở miệng nói:
- Tốt, phân tích của A Cốt Đả cũng rất hợp ý ta, một khi đã như vậy, vậy lần này chúng ta tập trung binh lực đánh bại đông lộ quân, có điều muốn đi trước giữ chân quân tây lộ cũng không phải là chuyện dễ dàng, cần một tướng lĩnh có dũng có mưu đi làm chuyện này, mọi người cảm thấy phái ai đi cho thỏa đáng?