Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 729: Quân Tống đột nhiên xuất hiện




Chương 731

Lư Doãn vô cùng lo lắng, suất lĩnh đại quân đuổi tới thành Hàng Châu, trong lòng vẫn luôn lo thành Hàng Châu sẽ bị phản quân Ma Ni giáo công chiếm, vì thế y không tiếc tiêu hao thể lực các binh sĩ, trên đường gần như cả thời gian ăn cơm đều không có, đói bụng liền gặm mấy miếng lương khô, biết rằng làm vậy cực kỳ nguy hiểm, nếu chẳng may vì vậy mà khiến cho sức khỏe các tướng sĩ không chống chịu nổi, sau đó vừa mới tới Hàng Châu liền cùng quân địch giao chiến, bọn họ rất có thể vì nguyên nhân này mà thất bại, bất quá nghĩ đến Hàng Châu rơi vào tay giặc hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, Lư Doãn vẫn phải bất chấp những VIỆC nay.

Chỉ có điều khiến đám người Lư Doãn không ngờ tới chính là, đến khi bọn họ thật vất vả mới đuổi tới thành Hàng Châu, lại nhìn thấy dưới thành hai đội quân đang hỗn chiến, chính xác là một bên đang bao vây một bên khác, trong đó bên bao vây quần áo chỉnh tề, khôi giáp sáng ngời đúng là quân chính quy Đại Tống, mà bên bị bao vây binh lính hỗn độn, chính là phản quân Ma Ni giáo mà bọn họ đau khổ truy tìm suốt mấy tháng trời.

- Đây... đây là có chuyện gì, quân Tống từ nơi nào đến?

Lúc này Dương An Hưng dẫn đầu bên cạnh Lư Doãn hưng phấn mở miệng nói, tuy rằng không biết lai lịch đội quân Tống này, nhưng đối phương ít nhất đã đem phản quân Ma Ni giáo bao vây chặt chẽ, kế tiếp tiêu diệt đối phương cũng chỉ là vấn đề thời gian.

- Bất kể là quân Tống ở đâu ra, các huynh đệ bỏ thêm chút sức, đừng để cho đội quân Tống này cướp sạch công lao của chúng tai

Lúc này Lư Doãn cũng hô to một tiếng nói, lời của y cuối cùng khiến bọn Dương An Hưng thức tỉnh, tiêu diệt phản quân Ma Ni giáo chính là một đại công, bây giờ đối phương đã bị vây khốn, nếu không nhân cơ hội kiếm chút công lao, vậy sau này cũng chỉ có thể đỏ mắt trông người khác.

Lời nói của Lư Doãn rất nhanh đã lan truyền khắp toàn quân, Tây quân thủ hạ của y đều đỏ mắt, dù sao bọn hẳn lúc trước đuổi theo phản quân Ma Ni giáo mấy tháng trời, thật vất vả mới đuổi tới nơi, bất chợt xuất hiện một đội quân Tống. Mắt thấy công lao sắp rơi vào tay kẻ khác, điều này bọn họ đương nhiên không muốn, vì thế trong lúc nhất thời tất cả tướng sĩ đều hô to một tiếng, dưới sự chỉ huy của Lư Doãn liều chết xông lên.

Nhìn thấy quân đội của Lư Doãn xung phong liều chết xông tới, tướng lĩnh quân Tống đang vây khốn phản quân Ma Ni giáo ngược lại vô cùng biết điều, chủ động chỉ huy quân đội của y nhượng ra một đường. Một công lao như vậy y cũng không thể độc chiếm, dù sao Lư Doãn bọn hắn cũng khổ sở một thời gian dài như: vậy, thứ hai nữa binh lực trong tay y cũng có chút không đủ, tuy rằng có thể vây khốn phản quân Ma Ni giáo rồi, nhưng muốn tiêu diệt triệt để cũng phải trả cái giá không nhỏ, may mắn hiện tại có Lư Doãn đánh tới, như vậy có thể tiết kiệm không ít khí lực.

Thạch Phật Tử đang bị vây trong vòng vây nhìn thấy đại quân của Lư Doãn cũng đuổi tới nơi, lập tức cũng mất đi sự trấn tĩnh khi trước, cuống quít chỉ huy quân đội phía sau nghênh chiến. Kỳ thật Thạch Phật Tử đến hiện tại cũng không thể hiểu ra sao. Rõ ràng là tin tức gã nhận được lúc trước nói binh lực Hàng Châu trống rỗng, lấy thực lực của bọn họ đánh hạ thành Hàng Châu căn bản không uổng chút khí lực gì, nhưng gã tuyệt đối không ngờ, đại quân của gã vừa mới đến nơi đây, lại bị một đội ba bốn vạn quân Tống phục kích, lập tức đánh cho gã và thủ hạ đến hồ đồ, đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng nghĩ muốn chạy trốn, lại phát hiện mình đã rơi vào trong vòng vây của quân Tống. Thẳng đến hiện tại đều không rõ ràng đội quân Tống bao vây mình là tới từ đâu?

Đương nhiên, so với ý muốn làm rõ lai lịch đội quân Tống này, Thạch Phật Tử muốn nhất vẫn là nhanh nhanh phá vòng vây, vừa mới bắt đầu gã cũng không nóng nảy, bởi vì gã biết quân Đại Tống ở phương nam cũng không có gì tốt, tuy nhiên đến khi gã tổ chức phá vòng vây lần đầu tiên, lại bị đối phương vô cùng nhẹ nhàng đánh bật trở về, trong quá trình giao chiến, gã phát hiện đội quân này. không ngờ được trang bị rất nhiều hỏa khí, mồ hôi lạnh lập tức tuôn rơi, bởi vì gã biết chỉ có quân tinh nhuệ Đại Tống mới được trang bị hỏa khí, nói một cách khác, vây quanh bọn họ tuyệt đối không phải là tạp quân gì, mà là một chỉ quân đội tinh nhuệ chân chính.

Suy nghĩ minh bạch phương diện này, Thạch Phật Tử đang khiếp sợ đồng thời lại cảm thấy có chút khủng hoảng, kế tiếp lại tổ chức mấy lần phá vòng vây, nhưng mỗi lần đều bị đánh trở về, chuyện này chẳng những làm gã luống cuống, các tướng lĩnh dưới tay gã cũng đều hoảng hồn, cả đám đều không biết phải làm nh lệnh của Thạch Phật Tử cũng không tiếp tục nghe theo, thậm chí một số kẻ còn tự tiện hành động, chuẩn bị thừa cơ tẩu thoát.

Nói tới cũng không quá kỳ quái, phản loạn Ma Ni giáo tuy rằng thế lớn, nhưng ngay khi mới bắt đầu, cũng không có một thủ lĩnh thống nhất nào, chỉ có điều sau khi một thủ lĩnh Ma Ni giáo nào đó phát động phản loạn, các thủ lĩnh khác của Ma Ni giáo trước sau hưởng ứng, sau Thạch Phật Tử đánh bại những thủ lĩnh khác của Ma Ni giáo, chỉnh hợp thế lực của bọn họ, lúc này mới hình thành phản quân Ma Ni giáo như bây giờ.

Nói cách khác, những thủ hạ này của Thạch Phật Tử nguồn gốc phức tạp, có không ít người thậm chí đối với gã không phải đồng lòng, chỉ có điều khiếp sợ thực lực của gã mới phải chịu để gã sử dụng, lúc trước bọn họ bị Lư Doãn truy đuổi chịu thiệt, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, Thạch Phật Tử còn có thể mượn thực lực của chính mình và uy vọng áp đảo những người khác, nhưng hiện tại gã khiến đại quân bị quân Tống bao vây, điều này khiến cho rất nhiều tướng lĩnh phản quân không hề nguyện ý vì Thạch Phật Tử mà chết, mà tự tìm cho mình đường tháo chạy, trong lúc nhất thời toàn bộ phản quân Ma Ni giáo đã loạn thành một bầy.

Đúng vào thời khắc mấu chốt này, đại quân Lư Doãn cũng đã tới nơi, hơn nữa những kẻ dưới trướng Lư Doãn bị Thạch Phật Tử trêu tức suốt mấy tháng, điều này khiến cho bọn họ đối với phản quân Ma Ni giáo cực kỳ căm hận, hiện tại rốt cục có cơ hội báo thù, bởi vậy cả đám đều quên hết mệt mỏi trên người, sinh ra phấn khích giết địch mạnh như rồng như hổ, trong chớp mắt muốn đem phản quân Ma Ni giáo giết đến kêu cha gọi mẹ, đến mức quân địch chạy trốn tứ phía, không ngờ không có kẻ nào dám ngăn cản bọn họ.

Nhìn thấy đại quân Lư Doãn dũng mạnh như thế, Thạch Phật Tử lại cảm thấy khiếp sợ, may mắn bên cạnh gã có năm ngàn quân tâm phúc bảo hộ, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại cũng không cần lo lắng nguy hiểm, tuy nhiên hiện tại tình huống khẩn cấp, gã đã nghĩ không ra biện pháp gì khả thi, cho nên vội vàng tìm kiếm Thôi tiên sinh trong đám người, muốn đối phương nghĩ ra một đường thoát thân.

- Thôi tiên sinh đâu? Khiến Thạch Phật Tử tuyệt đối không nghĩ tới chính là vị Thôi tiên sinh bình

thường luôn theo sát bên cạnh gã không ngờ không thấy đâu, gã tìm một vòng cũng không thấy người, bởi vậy vội vàng hỏi thủ hạ.

- Khởi bẩm thủ lĩnh, chúng thuộc hạ cũng không có thấy Thôi tiên sinh, không phải vừa rồi rối loạn, Thôi tiên sinh đã rơi vào trọng loạn quân rồi chứ?

Lúc này kẻ cầm đầu hộ vệ quân bên cạnh Thạch Phật Tử mở miệng đáp, lúc vừa rồi bị bao vây và phá vòng vây, tình hình xung quanh vô cùng hỗn loạn, bọn họ cũng không ai chú ý Thôi tiên sinh chạy đi nơi nào.

- Không xong!

Thạch Phật Tử nghe đến đó cũng thầm kêu không ổn, bởi vì gã vô cùng hiểu con người Thôi tiên sinh, đối phương chẳng những tham tiền, hơn nữa còn vô cùng sợ chết, khi gặp phải nguy hiểm nhất định sẽ giấu mình ở chỗ an toàn nhất, nhưng bị quân địch bao vây như vậy, lão cũng không ngu gì ở bên cạnh gã, điều này chứng tỏ lão cũng cho là bên cạnh gã không còn an toàn, nói cách khác Thôi tiên sinh cũng nhận định gã nhất định không thể chạy thoát, cho nên lúc này mới mạo hiểm rời khỏi, hiện tại còn không rõ trốn ở nơi nào?

Nghĩ đến phương diện này, Thạch Phật Tử cũng là trong lòng mắng to một tiếng cái tên Thôi tiên sinh không có nghĩa khí kia, tại thời khắc mấu chốt này không ngờ lại vứt bỏ gã mà đi. Tuy nhiên gã cũng chỉ dám mắng trong lòng, bởi vì người xung quanh đều biết Thôi tiên sinh mưu trí, nếu để cho bọn họ biết Thôi tiên sinh không ngờ đã sớm rời khỏi gã, chỉ sợ sẽ lập tức làm lòng người đại loạn, đến lúc đó ngay cả những kẻ bên cạnh gã này chỉ e cũng hoang mang.

- Thôi tiên sinh lạc trong đại quân, đoán chừng là lành ít dữ nhiều, ta không thể vì một người mà khiến các vị huynh đệ lại rơi vào tình thế hiểm nguy, hiện tại mọi người theo ta cùng nhau liều chết thoát ra ngoài!

Thạch Phật Tử lúc này cũng không quên lôi kéo lòng người, lập tức rút yêu đao ra hét lớn một tiếng, thúc ngựa hướng về chỗ vòng vây rối loạn nhất đánh tới.


Thạch Phật Tử là thủ lĩnh phản quân Ma Ni giáo, bất kể là chết hay còn sống đều hết sức đáng giá, bởi vậy Dương An Hưng một câu nói toạc ra Thạch Phật Tử đang bị vây khốn, lập tức quân Tống xung quanh đều liều mạng xông về trước, không tính đến thăng quan phát tài gì, nếu có thể giết chết hoặc bắt giữ đối phương thì chỉ cần tặng phẩm của triều đình ban cho thôi cũng đủ để cả nhà một người bình thường ăn đủ một đời.

Nghe được có người nói toạc ra thân phận của mình, Thạch Phật Tử càng thêm kinh hoàng, căn bản không dám ham chiến, xoay người liền chuẩn bị trốn chạy, tuy nhiên đúng lúc này, bất thình lình từ sau lưng gã, lại có một đội mấy nghìn quân Tống đánh tới, vừa vặn cùng quân Tống của Dương An Hưng hình thành thế giáp công, lần này gã có muốn chạy cũng không chạy được, chỉ có thể kiên trì chỉ huy quân đội xông lên, hy vọng có thể trong khoảng thời gian ngắn đẩy lùi đối phương, bằng không đợi đến khi tin tức về gã truyền ra, chỉ sợ tất cả quân Tống đều sẽ nổi điên lao tới.

Dương An Hưng nhìn thấy Thạch Phật Tử bị người ngăn lại, liền thập phần lo lắng, sợ đối phương bắt được Thạch Phật Tử ngay trước mắt y, đến lúc đó công lao này coi như không có duyên với mình, cho nên y cũng vội vàng chỉ huy quân đội xông lên, bất quá khi y nhìn thấy tướng lĩnh cầm đầu quân Tống đối diện mình, cũng cười ha ha một tiếng:

- Khánh ca nhi, chúng ta so một lần xem ai có thể bắt được Thạch Phật Tử trước.