Triệu Nhan phân tích giùm một vài nguyên nhân thất bại của cải cách cho Tăng Bố và Chương Đôn, kết quả hai người đều im lặng không nói gì, tuy là về mặt tình cảm rất không muốn thừa nhận, nhưng lý trí nói cho họ biết, Triệu Nhan phân tích vô cùng đúng trọng tâm, câu nào cũng trực tiếp chỉ ra nguyên nhân chủ yếu mà cải cách của họ thất bại, cho dù là Vương An Thạch đến đây, e là cũng không có sức mà phản bác.
Trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng Tăng Bố mở miệng nói trước:
- Điện hạ, tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng cải cách đích thật đã thất bại, những nguyên nhân thất bại mà ngài nói chúng ta cũng đồng ý, chỉ là hiện giờ ngài nói những thứ này có phải là đã hơi muộn rồi không?
- Muộn ư? Ta lại không thấy muộn!
Triệu Nhan nghe lời của Tăng Bố liền cười nói:
- Chính bởi vì có vết xe đổ phía trước, làm gương cho xe phía sau, cải cách của các ngươi đã thất bại, nhưng lại cho bổn vương một vài kinh nghiệm và bài học!
Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Tăng Bố và Chương Đôn đều sửng sốt, sau đó hai người này mới phản ứng lại, ngay sau đó chỉ thấy Chương Đôn kích động nói:
- Ý của Điện hạ ngài là…
- Đúng vậy, hoàng huynh để bổn vương tạm thời nhiếp chính, đương nhiên bổn vương cũng sẽ không ngồi không, tuy là cải cách của các ngươi đã thất bại, nhưng cải cách của bổn vương lại chỉ mới bắt đầu!
Lúc này Triệu Nhan mới thoả thuê mãn nguyện lớn tiếng nói.
- Điện hạ cũng muốn cải cách? Nhưng hiện nay người người đều hận cải cách thấu xương, thậm chí ngay cả Lã Huệ Khanh cũng đã từ bỏ ý tưởng cải cách, Điện hạ lựa chọn cải cách vào lúc này, lẽ nào không sợ sẽ mất hết lòng người hay sao?
So ra thì Tăng Bố vẫn xem như là khá bình tĩnh, lập tức đứng dậy hỏi ngược lại Triệu Nhan.
- Ha ha, cải cách của ta không giống với cải cách của các ngươi, xác thật mà nói, ta muốn tiến hành không phải là một cuộc cải cách đơn giản, mà là một cuộc cách mạng to lớn của xã hội, cải cách chỉ là một bộ phận trong đó, ta nói những điều này có thể các ngươi sẽ nghe không hiểu. Tuy nhiên các ngươi chỉ cần biết, cuộc cách mạng mà bổn vương muốn tiến hành cũng vì để làm đất nước giàu mạnh, khiến cho Đại Tống càng thêm hưng thịnh, cho nên từ mục đích cuối cùng mà nói, chúng ta cùng chí hướng đó!
Triệu Nhan nói xong, liền ngồi chỗ đó dùng ánh mắt mang theo ý cười nhìn hai người Tăng Bố và Chương Đôn.
Tăng Bố và Chương Đôn nghe thấy mục đích cuối cùng của Triệu Nhan và bọn họ là giống nhau, hơn nữa lúc cuối Triệu Nhan lại cười dài nhìn bọn họ, nếu lúc này bọn họ còn không nhìn ra được ý muốn chào mời ở trong đó, vậy thì quả thật chính là đồ ngốc. Bởi vậy, chỉ thấy bọn họ liếc nhìn nhau, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ rối rắm, tuy nhiên cuối cùng vẫn đứng dậy thi lễ thật sâu với Triệu Nhan nói:
- Chúng ta nguyện góp một phần sức mạnh trợ giúp Điện hạ!
Tăng Bố và Chương Đôn vốn đã bị Lã Huệ Khanh dồn ép đến bước đường cùng rồi, lần này đến tìm Triệu Nhan là muốn mượn thế lực của Triệu Nhan khiến Lã Huệ Khanh không dám động đến bọn họ. Hiện giờ lại phát hiện Triệu Nhan cũng không hề bài xích đối với việc cải cách, thậm chí Triệu Nhan còn có một kế hoạch còn to lớn hơn so với cải cách, cho nên dù là về công hay là về tư, bọn họ cũng không có lý do cự tuyệt lời chào mời của Triệu Nhan.
Nhìn thấy Tăng Bố là Chương Đôn đều biết điều như vậy, Triệu Nhan không khỏi đắc ý cười, liền tự mình nâng hai người dậy, sau đó trấn an vài câu, lúc này mới lần nữa ngồi xuống, vì để bọn họ hỗ trợ mình làm việc tốt hơn nữa, Triệu Nhan nói ra vài suy nghĩ của mình, hắn nói muốn tiến hành cải cách Đại Tống cũng không phải là nói suông, trên thực tế, từ khi hắn xuyên đến Đại Tống, cả Đại Tống dưới sự ảnh hưởng của hắn dần dần thay đổi, đặc biệt là hắn vẫn đang nghiên cứu máy hơi nước, đợi sau khi chế tạo ra được thứ đại sát khí công nghiệp này, e là toàn bộ hình thái xã hội đều sẽ vì nó mà thay đổi, đến lúc đó Đại Tống muốn không cải cách cũng không được.
Triệu Nhan và hai người Tăng Bố, Chương Đôn nói chuyện cho đến nửa đêm, lúc này mới đích thân tiễn hai người họ ra cửa, hơn nữa lúc Tăng Bố và Chương Đôn ra khỏi cửa, trên mặt đầy ý cười, điều này khiến cho những người thầm theo dõi Triệu Nhan lập tức trở về bẩm báo với cấp trên, kết quả khi hai người Tăng Bố vừa rời khỏi biệt viện của Triệu Nhan, những người hữu tâm trong kinh thành đều đã biết chuyện này.
Trong Lã Phủ tây nam kinh thành, Lã Huệ Khanh sau khi nhận được tin tức Tăng Bố và Chương Đôn đi bái phỏng Triệu Nhan, liền mãi vẫn không ngủ được, cứ đi tới đi lui ở trong phòng khách mà không hề ngồi xuống, gã hiện giờ lo lắng nhất chính là Tăng Bố và Chương Đôn cùng đầu nhập vào Triệu Nhan, với sự căm hận của Tăng Bố bọn họ đối với mình, nếu có núi dựa là Triệu Nhan này, ngày sau nhất định sẽ mang đến cho mình phiền toái vô tận.
- Đại ca, huynh cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, đừng cứ đi tới đi lui như vậy nữa, đi tới ta chóng cả mặt rồi!
Đúng lúc này, một người trung niên đang ngồi trong phòng khách có chút bất mãn nói với Lã Huệ Khanh, chỉ thấy người trung niên này và Lã Huệ Khanh có vài phần giống nhau, chính là tam đệ của Lã Huệ Khanh Lã Hoà Khanh.
Nói ra thì Lã Hoà Khanh tuy là đệ đệ của Lã Huệ Khanh, nhưng người này lại không thích đọc sách, dẫn đến hiện giờ vẫn chưa có công danh gì, tuy nhiên tuy Lã Hoà Khanh đọc sách không giỏi, nhưng lại rất có tài, có thể hình dung bằng từ đa mưu túc trí, sau khi Lã Huệ Khanh được phong tướng liền đưa gã tới bên cạnh, khoảng thời gian này đã đưa ra không ít chủ ý cho Lã Huệ Khanh.
- Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta sao có thể ngồi xuống được?
Lã Huệ Khanh cũng lo lắng nói, tuy nhiên lúc nói xong gã vẫn nặng nề mà ngồi xuống, nhưng mới ngồi xuống chưa được mấy giây, thì lại lần nữa đứng dậy không ngừng đi lòng vòng trong phòng khách.
- Đại ca, vừa rồi ta nghĩ, Tăng Bố và Chương Đôn lúc này đi gặp Lăng Vương, nhất định là mang theo tâm tư đầu nhập, mà Lăng Vương vừa đảm nhiệm nhiếp chính, tuy là chủ quản toàn bộ triều chính, nhưng hắn lúc trước ở triều đình căn bản không có căn cơ gì, cho nên ta thấy Lăng Vương khẳng định cũng muốn bồi dưỡng một đám vây cánh trong triều đình, như vậy cũng tiện cho hắn làm việc, cho nên hành động này của Tăng Bố và Chương Đôn vừa hay lại đúng với ý của Lăng Vương, chúng ta phải suy xét đến tình huống tồi tệ nhất rồi.
Lúc này Lã Hoà Khanh chau mày nói, lúc nãy gã càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, sớm biết như vậy, thì đã biếm hai người Tăng Bố và Chương Đôn ra khỏi kinh thành trước lúc Lăng Vương trở về rồi.
Lã Hoà Khanh vừa dứt lời, liền thấy ở bên ngoài một nô bộc thở hổn hển chạy tới, sau đó bẩm báo với huynh đệ Lã thị:
- Khởi bẩm lão gia, tam lão gia, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy Tăng Bố và Chương Đôn đi ra từ biệt viện của Lăng Vương Điện hạ, hơn nữa còn là Lăng Vương đích thân tiễn họ ra ngoài, lúc bọn họ rời đi mặt đều nở nụ cười, dường như là nói chuyện rất vui vẻ với Lăng Vương Điện hạ.
Nghe thấy lời bẩm báo của nô bộc, sắc mặt của Lã Huệ Khanh lập tức trở nên vô cùng khó coi, vừa rồi trong lòng gã còn mang theo một tia hy vọng, nhưng hiện giờ xem ra, phán đoán của tam đệ mình hẳn là không sai, Tăng Bố và Chương Đôn e là đều đã đầu nhập vào Triệu Nhan, nếu không hơn nửa đêm, Triệu Nhan sẽ không đích thân tiễn bọn họ ra ngoài.
Lã Hoà Khanh ở bên cạnh nghe thấy lời bẩm báo của hạ nhân cũng lập tức chau mày, suy nghĩ một lát rồi mới nói với Lã Huệ Khanh:
- Đại ca, chúng ta vẫn nên mau chóng rút những người bên Tam Ti và Quân Khí Giám kia về đi, nếu không chỉ tự chuốc nhục!
- Không được, nếu lập tức rút người về, sẽ chỉ khiến người ta cho là chúng ta sợ Lăng Vương, vẫn nên xem thêm tình hình rồi nói sau!
Lã Huệ Khanh lại vô cùng không cam lòng mà cự tuyệt nói, lúc đầu vì để chỉnh hai người Tăng Bố và Chương Đôn, gã đã phí không ít tâm tư, dù gì thì đối phương cũng không phải là người dễ chọc, hiện giờ không dễ dàng gì mới có thể tước mất quyền lực của họ, nhưng không ngờ lại phát sinh chuyện thế này.
- Đại ca, nên ngừng thì ngừng, nếu không thì sẽ bị tổn thất, Tăng Bố và Chương Đôn có Lăng Vương làm núi dựa, nhất định sẽ tiến hành đả kích những người mà chúng ta an bài qua đó, nếu vì những người này mà liên lụy đến đại ca thì càng mất nhiều hơn được!
Lúc này Lã Hoà Khanh cũng đau khổ mà khuyên nhủ, gã là một người quyết đoán, nên buông tay thì sẽ không hề do dự, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà gã được Lã Huệ Khanh xem trọng.
Nghe thấy đệ đệ khuyên bảo, trên gương mặt của Lã Huệ Khanh lại lần nữa lộ ra vẻ rối rắm, tuy trong lòng rất không cam lòng, nhưng lý trí cho gã biết lời của tam đệ là không sai, nếu không nhanh chóng rút những người kia về, với năng lực của Tăng Bố và Chương Đôn, e là rất nhanh thôi sẽ từ những người này đánh về phía mình, đến lúc đó cho dù là không đả thương được gân cốt của gã, chỉ sợ cũng sẽ khiến gã mặt xám mày tro.
Lã Hoà Khanh lập tức xoay người rời khỏi, suốt cả đêm đi báo tin cho những quan viên bị gã phái đến dưới tay Tăng Bố và Chương Đôn. Nhìn thấy bóng lưng tam đệ rời khỏi, Lã Huệ Khanh vẫn ngồi im trên ghế không nhúc nhích, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ về ảnh hưởng mà sau khi Tăng Bố và Chương Đôn đầu nhập vào Triệu Nhan có thể mang lại cho mình.
Đối với năng lực của Tăng Bố và Chương Đôn, Lã Huệ Khanh hiểu rõ hơn so với bất kỳ kẻ nào, dù gì thì bọn họ đều cùng được Vương An Thạch đề bạt, lúc làm cải cách cũng từng chế định cùng nhau một vài pháp lệnh mới, chỉ là Tăng Bố và Chương Đôn đều thật tâm muốn cải cách để khiến đất nước giàu mạnh, mà Lã Huệ Khanh thì lại hy vọng nhờ cải cách mà nâng thân phận và địa vị của mình lên, đây cũng là nguyên nhân khiến gã phản bội Vương An Thạch ngay khi cải cách rơi vào cục diện bất lợi, tuy là hiện giờ gã vẫn giương ngọn cờ phái cải cách, nhưng kỳ thật ngay cả bản thân gã cũng đã từ bỏ cải cách rồi.
Có thể nói là từ bất kỳ phương diện nào mà nói thì năng lực của Tăng Bố và Chương Đôn đều không kém hơn mình, điểm này Lã Huệ Khanh rất rõ ràng, hiện giờ hai người này lại có được sự ủng hộ của Triệu Nhan, e là sẽ lập tức mượn thế lực của Triệu Nhan để đối phó mình, Triệu Nhan cũng đồng dạng không thích gã, thậm chí mục đích hắn thu phục Tăng Bố và Chương Đôn chính là để đối phó với mình, cứ như vậy, kế đó chính mình có thể gặp nguy hiểm, lỡ làm không tốt bị đám người Triệu Nhan nắm thóp, đến lúc đó chẳng những chức vị tể tướng khó giữ, thậm chí rất có thể sẽ bị biếm khỏi kinh thành, cả đời cũng đừng nghĩ tới việc trở về.
Nghĩ đến những điều trên, Lã Huệ Khanh cũng cảm thấy có một nỗi sợ hãi dâng lên từ sâu trong xương tuỷ, những năm nay gã trải qua trăm cay nghìn đắng thật vất vả mới leo lên được vị trí hiện tại, cũng cực kỳ coi trọng quyền thế trong tay, nhưng nếu có một ngày bị đoạt đi quyền lực, chi bằng giết gã đi, như vậy còn dễ chịu hơn.