Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Dương Hoài Ngọc và Hô Diên Bình cũng không nghĩ tới, đại quân Gia Luật Nhân Tiên bị bao vây gần mười ngày, mệt mỏi rã rời, không ngờ lựa chọn đầu hàng, điều này làm cho bọn họ nghĩ đến đầu tiên rằng đây là kế sách giả vờ của Gia Luật Nhân Tiên, bởi vậy lúc mới bắt đầu bọn họ cũng không đồng ý, nhưng đợi đến khi Gia Luật Trí Tiên và tướng lĩnh chủ chốt mang thi thể của Gia Luật Nhân Tiên đi vào đại doanh quân Tống xin hàng, bọn họ lúc này mới tin tưởng, hoá ra Gia Luật Nhân Tiên đã chết, cũng không trách được quân Liêu phải đầu hàng.
Gia Luật Nhân Tiên được xưng là có một trăm ngàn đại quân, tuy nhiên trải qua tổn hại, hiện tại cũng chỉ còn lại không đầy sáu ngàn người, tuy nhiên muốn tiếp nhận một đám tù binh khổng lồ như vậy cũng không phải một chuyện dễ dàng, làm không tốt còn có thể xuất hiện nhiễu loạn, thậm chí khiến quân Tống từ thắng thành bại, cho nên việc quyết định nhận bọn tù binh quân Liêu đầu hàng này, Dương Hoài Ngọc và Hô Diên Bình cùng Hô Diên Khánh và các tướng lĩnh chủ chốt lại thảo luận một phen, sau đó mới quyết định luân phiên tiếp thu tù binh, mặt khác vì phòng ngừa bọn tù binh tác chiến, bọn chúng sẽ bị áp giải đến Cổ Bắc Khẩu ở phía nam mười sáu châu Yến Vân, về phần xử trí như thế nào, không phải việc của bọn họ rồi.
Triệu Nhan theo sau đại quân đã đến Trung Kinh phủ Đại Định, tuy nhiên sau đó hắn phát hiện mình ở trong quân căn bản không giúp đỡ được cái gì, cho nên liền lui trở lại, sau đó từ mười sáu châu Yến Vân chạy tới Cổ Bắc Khẩu, chuẩn bị tới nơi đó chủ trì đại cục, chỉ có điều hắn cũng thật không ngờ, ngay khi hắn vừa mới tới Cổ Bắc Khẩu, không ngờ nhận được tin Gia Luật Nhân Tiên đã chết, và trước khi chết đã đầu hàng Đại Tống, điều này làm cho hắn cũng vừa mừng vừa sợ, sau đó liền tự mình an bài việc tiếp nhận tù binh.
Cùng lúc đó, ở Thượng Kinh Liêu quốc, Gia Luật Tuấn nhận được tin Gia Luật Nhân Tiên đã chết, và trước khi chết mệnh lệnh đại quân đầu hàng thì gã lập tức phẫn nộ mà mất đi lý trí, nổi giận đập phá hết phân nửa đồ đạc trong tẩm cung, thật vất vả mới ngồi xuống thở hổn hển, một đám cung nữ và hoạn quan trong cung cũng đều bị làm cho sợ đến câm như hến, căn bản không có ai dám khuyên.
Tuy nhiên cũng đúng lúc này, chỉ thấy một nội thị nơm nớp lo sợ đi tới, sau đó khom người bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Bệ hạ, Trần quốc công cầu kiến!
Trần quốc công chính là phong hiệu của Trương Hiếu Kiệt. Mặt khác ông còn được phong là Bắc Phủ thừa tướng, có thể nói tay cầm quyền cao, trước kia bởi vì khiến Gia Luật Tuấn không vui, khiến cho quyền thế của ông ta có chút suy thoái. Tuy nhiên từ thời gian đó đến nay, bởi vì ông ta đoán được tâm tư của Gia Luật Tuấn muốn chèn ép Gia Luật Nhân Tiên, cho nên cũng biết điều phối hợp, điều này cũng làm cho Gia Luật Tuấn nhìn ông ta với cặp mắt khác xưa.
- Cho y vào!
Gia Luật Tuấn lúc này cũng vừa muốn tìm người thương lượng việc Gia Luật Nhân Tiên đầu hàng quân Tống, bởi vậy lúc này mới đồng ý gặp. Nội thị báo tin như được đại xá, lập tức bước như bay ra ngoài.
Trong chốc lát, chỉ thấy Trương Hiếu Kiệt bước vội tiến vào, thấy trên mặt đất hỗn độn, bước chân cũng dừng một chút, tuy nhiên rất nhanh khóe miệng của ông ta thì lộ ra một tia cười lạnh, sau đó bước nhanh đi vào cầu kiến:
- Lão thần tham kiến Bệ hạ!
- Không cần đa lễ, nói vậy ái khanh đã biết chuyện Gia Luật Nhân Tiên mang quân đầu hàng Tống quốc, không biết ngươi có đối sách gì?
Gia Luật Tuấn ép lửa giận trong lòng chậm rãi nói, y tuyệt đối không nghĩ tới đối phương trước khi chết mệnh lệnh đại quân đầu hàng. Điều này làm cho y có loại cảm giác bị phản bội, chỉ có điều y lại quên mất, nếu không phải y nhiều lần chèn ép Gia Luật Nhân Tiên, khiến cho gã rơi vào vòng vây của quân Tống, hơn nữa cứu viện lại thiếu trách nhiệm, Gia Luật Nhân Tiên ngoại trừ đầu hàng, làm sao còn có con đường thứ hai để lựa chọn?
- Khởi bẩm Bệ hạ, lão thần cho rằng Gia Luật Nhân Tiên thân là trọng thần, không suy nghĩ tận trung vì nước, ở thời khắc mấu chốt lại đầu hàng Tống quốc. Đây là đòn chí mạng làm quân ta tổn thương ngàn vạn, kể từ đó, Trung Kinh phủ Đại Định càng ngày càng tràn đầy nguy cơ, cho nên lão thần khẩn xin Bệ hạ nghiêm trị Gia Luật Nhân Tiên. Răn đe làm gương!
Trương Hiếu Kiệt vẻ mặt chính khí nói, dường như thật sự hết sức oán giận đối với việc Gia Luật Nhân Tiên đầu hàng.
Nghe được đề xuất thỉnh cầu trị tội Gia Luật Nhân Tiên, trên mặt Gia Luật Tuấn cũng hiện lên một tia chần chờ, Gia Luật Nhân Tiên tuy rằng đã chết, nhưng vợ con, huynh đệ của gã vẫn còn sống, không ít người còn đảm nhiệm chức vị quan trọng ở trong triều. Theo ý Trương Hiếu Kiệt, là phải nhổ tận gốc gia tộc của ã, đây chính là tội liên lụy rất rộng mà.
Nhìn thấy Gia Luật Tuấn có chút do dự, Trương Hiếu Kiệt cũng tiến lên một bước mở miệng nói:
- Bệ hạ, Gia Luật Nhân Tiên phạm tội không thể xá miễn, tuy rằng gã đã sợ tội tự sát, nhưng bởi vì gã mà khiến các nơi vùng đất phía nam của Đại Liêu ta rơi vào trong nguy hiểm, mặt khác đệ đệ của gã Gia Luật Trí Tiên cũng ở trong quân, nghe nói là gã tự mình mang thi thể của Gia Luật Nhân Tiên đầu hàng quân Tống, quả thực là nỗi nhục nước mất chủ quyền, như thế là tội ác tày trời, Bệ hạ quyết không thể không quả quyết!
- Chuyện này...
Gia Luật Tuấn tuy rằng căm hận Gia Luật Nhân Tiên, nhưng nghĩ đến nếu bởi vậy xử trí cả gia tộc của gã nhất định sẽ gây ảnh hưởng to lớn, thậm chí có thể sẽ ảnh hưởng đến cục diện chính trị ổn định hiện giờ, cho nên trong lúc nhất thời y cũng không đưa ra được chủ ý, qua một hồi lâu lúc này mới lắc đầu nói:
- Gia Luật Nhân Tiên tuy rằng tội không thể tha, nhưng trước đây dù sao y cũng vì nước lập không ít công lao, nếu hiện tại đem thê nhi và huynh đệ của y tất cả đều xử trí, chỉ sợ là quá tuyệt tình rồi, mặt khác Gia Luật Trí Tiên đã ở trong quân hàng, nếu gã biết được thân nhân của mình đều bị xử trí, trẫm lo lắng gã sẽ vì vậy mà hoàn toàn đầu hàng quân Tống, cho nên chuyện này cũng cần xử trí cẩn thận mới được!
- Bệ hạ thật sự là tấm lòng nhân hậu, Gia Luật Nhân Tiên trước kia đích xác vì nước lập khá nhiều công lao, nếu Bệ hạ không muốn quá tuyệt tình, vậy chi bằng tha cho thê nhi và huynh đệ gã, bất quá gã ta phải chịu xử trí thích đáng!
Trương Hiếu Kiệt thấy Gia Luật Tuấn cũng không có bị sự phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, ngay lập tức sửa lời nói.
- Đây là dĩ nhiên, tước vị của Gia Luật Nhân Tiên chẳng những phải thu hồi, mặt khác con gã chỉ cần là người làm quan, tất cả đều giáng chức, về mấy huynh đệ của gã thì đều bị giáng mất một cấp, lấy đó làm hình phạt!
Gia Luật Tuấn lúc này nghiêm mặt nói, tuy rằng không thể đem toàn bộ gia tộc Gia Luật Nhân Tiên xử trí sạch sẽ, nhưng tất yếu trừng phạt là phải có!
Sau khi tin tức Gia Luật Nhân Tiên chiến bại bỏ mình, thủ hạ đầu hàng quân Tống được truyền ra, trên dưới Liêu quốc cũng đều khiếp sợ, mấy năm nay Gia Luật Nhân Tiên thống lĩnh lấy đại quân nam chinh bắc chiến, gần như chưa từng bại trận, nhưng lần này lại bị quân Tống đánh một trận toàn quân bị diệt, một trăm ngàn đại quân ngoại trừ người chết trận, tất cả người khác đều trở thành quân tù binh, điều này cũng làm cho binh lực phía nam Liêu quốc không còn một mống, chỉ còn lại có mấy vạn đại quân Trung Kinh phủ Đại Định đau khổ chống đỡ, nếu Đại Định phủ lại bị quân Tống chiếm lĩnh, như vậy Đại Liêu liền như mất đi nửa giang sơn, thậm chí theo một số người thấy, ngày diệt quốc cũng đã không còn xa rồi.
Đại quân của Dương Hoài Ngọc và Hô Diên Bình toàn bộ đóng ở Bắc An thành, khiến cho binh lực của bọn họ lập tức bạo phát tăng đến mười ba vạn, hơn nữa là binh lực chân chính, tuy nhiên bất kể là đại quân của Dương Hoài Ngọc hay là đại quân của Hô Diên Bình, trải qua thời gian chinh chiến, các tướng sĩ đều hết sức mỏi mệt, đặc biệt Hà Bắc quân của Dương Hoài Ngọc, bị vây khốn hết một ngày sau thật vất vả thoát khỏi khốn cảnh, tướng sĩ cao thấp tất cả đều hy vọng về sớm một chút, có thể không chiến đấu nữa, tiếp tục đánh đã có chút không thực tế cho lắm rồi.
Triệu Nhan ở Cổ Bắc Khẩu dàn xếp tù binh, và an bài đại quân trông coi, tự mình chạy tới thành Bắc An, khi Dương Hoài Ngọc và Hô Diên Khánh cùng tướng lĩnh Hà Bắc quân nhìn thấy hắn cũng đều cực kỳ hưng phấn, thiết đãi tiệc rượu long trọng đón gió tẩy trần cho Triệu Nhan, đương nhiên quan trọng nhất là bọn họ muốn trở về, nhất định phải được Triệu Nhan đồng ý.
Sau khi tiệc rượu chấm dứt, Triệu Nhan triệu tập Hô Diên Bình, Dương Hoài Ngọc, Hô Diên Khánh và mấy vị tướng lĩnh trọng yếu cùng nhau nghị sự, dù sao vừa rồi trên tiệc rượu có một số việc không thể nói rõ, trong đó Dương Hoài Ngọc vừa mới gặp Triệu Nhan, lập tức mở miệng nói:
- Điện hạ, Hà Bắc quân đã hết lực, ai cũng nhớ nhà sốt ruột, thật sự không cách nào chiến đấu, không biết Điện hạ có thể đồng ý để cho chúng ta tạm thời lui binh không?
Nghe được lời của y, Triệu Nhan suy tính trong chốc lát nói:
- Hoài Ngọc huynh, chỉ sợ các ngươi vẫn chưa thể lập tức lui binh, tuy nhiên ngươi cũng không cần phải lo lắng, chúng ta sẽ không cùng quân Liêu đánh trận lớn nữa, chẳng qua cần binh lực để lừa bịp tống tiền Liêu quốc một chút thôi!
- Lừa bịp tống tiền?
Đám người Dương Hoài Ngọc nghe được lời nói của Triệu Nhan đều sửng sốt, sau đó ngơ ngác nhìn nhau lại đều không biết Triệu Nhan có ý gì?
- Đúng vậy, chính là lừa bịp tống tiền!
- Ha ha, Khánh ca nhi nói không sai, Hiệp ước Thiền Uyên trước kia, Liêu quốc chiếm của chúng ta không ít tiện nghi, không nói những thứ khác, chỉ tính riêng tiền cống hàng năm của mấy năm cộng lại đã là con số không nhỏ, lần này ta nhất định phải khiến Liêu quốc đem những gì đã ăn được nhổ ra bằng hết!
Triệu Nhan lúc này cũng cười lớn nói, trước kia việc tiền cống hàng năm khiến Đại Tống nhận hết khuất nhục, lần này có cơ hội tốt như vậy, dĩ nhiên phải trả lại hết những khuất nhục trước kia rồi.
- Nếu là giả vờ tiến công mà không đánh giặc, ta nghĩ huynh đệ phía dưới hẳn là còn có thể kiên trì một thời gian ngắn nữa!
Dương Hoài Ngọc lúc này cũng cắn răng nói, tuy rằng Hà Bắc quân nặng tình cảm, nhưng đã có cơ hội tốt như vậy để lừa bịp tống tiền Liêu quốc, bất kể dù khó khăn thế nào y cũng muốn kiên trì.